Một chiếc xe thể thao phóng nhanh đến, men theo con đường nhỏ vừa dốc vừa nghiêng bên ngoài hoa viên, chỉ trong một cái chớp mắt đã biểu diễn kỹ thuật drift và dừng ở trước mặt đám đông người này. Chiếc xe này mã lực mạnh mẽ, ngoại hình bắt mắt, trông có vẻ khác thường. Một thanh niên đang điều khiển tay lái, tóc bay trong gió. Trong ánh hoàng hôn, hắn trông không giống phàm nhân, đúng là một vị Thiên thần anh tư táp sảng, giống hệt người mẫu đến từ truyền thuyết Bắc Âu. Hắn nhấn cái loa một cái, tiếng loa vang vọng giữa núi đá và cỏ cây trong vịnh. Một soái ca mặc bộ âu phục màu cam vàng bước xuống từ xe, hớn hở nhếch miệng thổi còi, hắn phóng nhãn quan sát những cảnh viên đang mặc cảnh phục này, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm nữ cảnh viên mà đánh giá trên dưới. "Mạnh ca, những cảnh viên anh tư táp sảng này từ đâu đến vậy?" Người đàn ông bước ra từ xe thể thao hỏi hướng dẫn viên. Một người đàn ông có phẩm vị ăn mặc khá tốt, sau khi bước xuống từ xe, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại quét nhìn đội tuần cảnh viên này, ánh mắt của hắn dừng lại trên thân nữ cảnh viên rất lâu. "Oa, các cảnh quan tốt. Cả đời ta kính ngưỡng nhất là làm cảnh sát, đặc biệt là dáng vẻ anh tư táp sảng của nữ cảnh viên, có mị lực phá lệ." Mạc Tiểu Tình ngẩng đầu nhìn người trước mắt không có bất kỳ hảo cảm nào, trong tướng diện của hắn cũng có thể thấy được hắn hơi lêu lổng. Đặc biệt là cặp mắt tam giác đảo qua đảo lại, rất dễ khiến người ta cảm thấy phản cảm. Người đàn ông bước xuống từ xe tự nhiên nhiệt tình vươn tay ra, "Chào các vị, ta tự giới thiệu một chút. Ta tên Trần Tân Hoa, là con trai Đổng sự của tập đoàn Trần Thị. Đội ngũ chỉnh tề như vậy của các vị đến làng nghỉ mát hải đảo của chúng ta, là đến nghỉ phép sao?" Húc Nghiêu rất quan phương vươn tay ra, "Trần tiên sinh xin chào, chuyến này chúng ta đến không phải là nghỉ phép, mà là mượn địa phương của các vị để tiến hành tập huấn." "Thì ra là thế à, vậy hoan nghênh hoan nghênh." Hướng dẫn viên bối rối gật đầu, "Đúng vậy. Họ là quý khách được Trần Đổng mời. Đã muộn thế này rồi, chúng ta trực tiếp đến nhà hàng dùng cơm đi." Trần Tân Hoa chen vào đội ngũ, cố ý đứng cạnh Mạc Tiểu Tình, mở miệng hỏi, "Này, vị cảnh quan này, không ngại ta hỏi thân phận của ngươi chứ, ngươi có thể nói cho ta tên của ngươi không? Các vị là dân cảnh hay là đội đặc cảnh?" Mạc Tiểu Tình căn bản cũng không thích nam nhân này, trả lời một câu, "Chúng ta là đội hình cảnh của thành phố, gọi ta là Mạc cảnh quan là được rồi." Không ngờ Trần Tân Hoa vậy mà lại tiếp tục hỏi không ngừng, "Oa, cảm giác thật là lợi hại. Bạn gái của ta hình như không làm cảnh sát. Không biết chỗ các vị có cảnh viên độc thân nào không? Mạc cảnh quan ngươi bây giờ có bạn trai chưa?" Hắn vừa nói xong, Húc Nghiêu cứng rắn vồ một cái Mạc Tiểu Tình qua bên cạnh, "Thật không tiện, ba nữ cảnh viên ta mang đến lần này tất cả đều đã danh hoa có chủ rồi." Trần Tân Hoa cười hi hi ha ha nói, "A a, thật là quá đáng tiếc. Ta còn cảm thấy khá hợp duyên với cảnh sát." Sự mạo muội của Trần Tân Hoa khiến cho toàn bộ cảnh viên trong đội đều không có ấn tượng tốt với hắn, cho nên không có ai trả lời hắn. Hắn cũng khá là không sao cả, vừa thổi còi vừa đi theo phía sau của họ. Đám đông người đi theo hướng dẫn viên đến trên bậc đá phía sau, xuyên qua một tầng sân thượng, từ cánh cửa lớn mở rộng của biệt thự này chen vào bên trong, bên cạnh vừa hay có một quản gia tề chỉnh đang chờ đợi họ. Mạc Tiểu Tình mắt nhìn bốn phía, bên trong biệt thự trang hoàng phá lệ xa hoa, tất cả đều là một phái phong cách cung điện thành bảo Âu Mỹ. Quản gia nam nhân đi tới, hơi cong thân mình đối với họ, vóc người cao gầy, tóc hơi xám trắng, nhưng khí phách thập túc. "Các vị mời đi theo ta. Mọi người có thể gọi ta là Trương quản gia." Quản gia bảo họ cứ đi thẳng vào bên trong, đến một nhà hàng rộng lớn. Chỉ thấy ngay trung tâm nhà hàng đặt một cái bàn ăn rất dài, trên bàn cơm trải khăn ăn đắt tiền trưng bày thực vật và rượu ngon linh đình. Trần Tân Hoa xông ra, hét lớn tiếng, "Các vị cảnh quan đồng chí, đừng đứng đó chứ, tất cả đều ngồi xuống đi. Ta bây giờ liền đi gọi cha ta ra." "Khỏi cần gọi, quý khách lâm môn, nào có đạo lý không nghênh đón?" Lúc này, một âm thanh già nua nhưng rất đáng kính đang truyền đến từ cửa nhà hàng. Mạc Tiểu Tình quay đầu nhìn một cái, trong tầm nhìn là lão nhân tóc bạc trắng, đang lảo đảo đi tới. Vị lão tiên sinh này trông khá khí phách. Mặc dù gương mặt hắn đã in hằn dấu vết thời gian, nhưng từ đường nét và biểu tình cương nghị trên gương mặt hắn, vẫn có thể thấy được hắn hoàn toàn khác biệt với nam nhân bình thường. Mạc Tiểu Tình phỏng đoán có lẽ lão nhân này trước kia từng là quân nhân. Đôi mắt đã trải qua phong sương của lão nhân tuy ít đi quang thải, nhưng vẫn hữu thần sáng ngời, quang mang bắn ra vẫn sắc bén. Phía sau của hắn đi theo một đội ngũ người nhỏ, có nam có nữ, có già có trẻ. Hơi từ tướng diện của họ, có thể nhìn ra được sự tương tự về diện mạo.