Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 193:  Làm Chuyện Của Tình Nhân



Mạc Tiểu Tình lập tức cảm thấy nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao lên, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy, nàng cũng rõ ràng cảm nhận được bàn tay Húc Nghiêu chạm vào làn da mình, nóng đến bỏng rát. Trong ánh mắt Húc Nghiêu tràn đầy ánh sáng nhu hòa, Mạc Tiểu Tình lại ma xui quỷ khiến gật đầu, liền cảm thấy cả đầu nàng đều đỏ bừng nóng lên. Trong không khí lập tức tràn ngập khí tức mê ly nồng đậm. Đột nhiên, nụ hôn của Húc Nghiêu như một cơn bão táp ập đến Mạc Tiểu Tình, từ bờ môi đến dái tai, một đường đi xuống, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến nàng nhịn không được khẽ rên rỉ. Nghe tiếng thở của cả hai càng dồn dập, cảm nhận những con sóng tình cảm của Húc Nghiêu. Cảm giác vui sướng này đã không biết là do tình yêu mà khởi nguồn hay là tình yêu do thể xác mà sinh ra. Mỗi góc của căn phòng đều tràn ngập mùi vị tình nồng, Húc Nghiêu ôm Mạc Tiểu Tình lên rồi trực tiếp ném nàng lên giường, họ rất nhiệt tình phối hợp với cơ thể đối phương, tạo ra tiếng "chi chi" rất đúng lúc. Không biết đã qua bao lâu, Mạc Tiểu Tình chỉ cảm thấy ký ức của mình hoàn toàn bị cạn kiệt, hết thảy lại trở về yên bình. Húc Nghiêu nằm nhoài trên người Mạc Tiểu Tình, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, vẻ mặt thỏa mãn như vừa ăn no uống đủ. Hắn cảm thấy chỉ khi ở cùng một chỗ với Mạc Tiểu Tình, hắn mới có thể chân chính hoàn toàn thả lỏng toàn thân tâm, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ một phần mỹ hảo, kích tình này. Húc Nghiêu hơi nằm một lát, sau đó trực tiếp để Mạc Tiểu Tình nghỉ ngơi trên giường, hắn đi vào bếp làm bữa sáng. Sau khi Húc Nghiêu đi, Mạc Tiểu Tình lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho mẹ hắn, nói với mẹ nàng rằng nàng có thể phải về muộn hai ngày. "A! Con gái, sao giọng con lại khàn thế này? Vẫn chưa thức dậy à? Thứ bảy này các con không phải đã được nghỉ rồi sao? Sao còn phải hai ngày nữa mới về? Ồ..." Bên kia truyền đến âm cuối cố ý kéo dài của mẹ Mạc Tiểu Tình, "Mẹ hiểu rồi. Có phải là đội trưởng Húc Nghiêu thân yêu của con không cho con về, kéo con lại không cho đi? Vậy thì rất tốt, nếu không con cứ trực tiếp về nhà hắn ăn Tết đi." Mạc Tiểu Tình đầy vạch đen trên mặt, nàng thật sự có chút hoài nghi mình không phải con ruột, nào có ai trực tiếp đẩy con gái mình đi ra ngoài như thế này. "Mẹ cũng là vì tốt cho con thôi. Con xem, làm nữ cảnh sát thì có người đàn ông nào để ý tới đâu? Khu chúng ta có một nhà con gái làm nữ cảnh sát ở đồn công an, sau khi gả đi, người nhà chồng nàng ta luôn chê nàng ta có quá ít thời gian, không thể chăm sóc gia đình. Mà lại chuyện khôi hài hơn là, mẹ chồng nàng ta sợ rằng nữ cảnh sát kia sẽ ức hiếp con trai mình nên nói, nữ cảnh sát tất cả đều là người luyện võ ra, tính tình lại táo bạo." Được rồi, Mạc Tiểu Tình lại không lời nào để đáp, nàng không ngờ rằng nữ cảnh sát trong mắt mọi người lại là một hình tượng như thế này. Mẹ Mạc Tiểu Tình đối với việc nàng về nhà muộn không có nửa điểm không vui, nàng đương nhiên rất vui vẻ khi ở cùng một chỗ với Húc Nghiêu. Trải qua hai ba ngày ở chung này, Mạc Tiểu Tình có nhận thức sâu sắc hơn về Húc Nghiêu. Húc Nghiêu không phải là một người rất hiểu những tình điệu lãng mạn, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông thực tế, phái hành động, ấm áp. Mặc dù hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, mà lại giọng nói thô lỗ và táo bạo, nhưng lại rất biết chăm sóc người khác, tỉ mỉ với người. Mạc Tiểu Tình cũng có một sự hiểu biết nhất định về chứng mất ngủ của Húc Nghiêu, vốn dĩ nàng cho rằng sau lần trị liệu trước, chứng mất ngủ của Húc Nghiêu sẽ được giảm bớt một phần nhất định. Thế nhưng nàng hiện tại lại phát hiện ra Húc Nghiêu vẫn sẽ thức dậy nửa đêm canh ba, có khi sáng sớm nàng tỉnh dậy sẽ nhìn thấy trên ban công đầy tàn thuốc lá. Mạc Tiểu Tình rõ ràng nhớ rằng dưới sự cố gắng của nàng Húc Nghiêu đã thật lâu không hút thuốc, không ngờ bây giờ hắn lại bắt đầu hút lại. Phụ nữ vốn dĩ trời sinh đã rất nhạy cảm, Nàng luôn cảm thấy Húc Nghiêu giấu một số việc trong lòng, nhưng hắn không tự mình nói ra, Mạc Tiểu Tình càng không hỏi han. Ba ngày này là những tháng ngày hạnh phúc nhất của Mạc Tiểu Tình, mặc dù họ cũng giống như những cặp tình nhân bình thường ăn cơm dạo phố xem phim. Húc Nghiêu cũng không làm gì oanh oanh liệt liệt, chuyện lãng mạn, Mạc Tiểu Tình liền cảm thấy ở bên cạnh Húc Nghiêu, có thể mọi lúc mọi nơi nhìn hắn, nghe được giọng nói của hắn, chính là sự thỏa mãn và hạnh phúc lớn nhất. Húc Nghiêu từng nói đùa rằng muốn dẫn nàng cùng nhau về nhà ăn Tết, trong lòng Mạc Tiểu Tình lại có một chút xíu mong đợi. Thế nhưng ba ngày trôi qua rất nhanh, cũng không nghe Húc Nghiêu trịnh trọng đề cập với nàng việc muốn đưa nàng về nhà. Cuối cùng ba ngày sau, Mạc Tiểu Tình vẫn mang theo bao lớn bao nhỏ bị Húc Nghiêu đưa đến ga tàu cao tốc. Nàng quyến luyến không rời chia tay với Húc Nghiêu, trong ánh mắt lại còn vương vấn lệ hoa, nàng không những cảm thấy chính mình quá mức kiểu cách. Từng có lúc đối với cảnh trên TV diễn rằng bạn trai đã lên xe lửa, bạn gái chạy theo xe lửa một đường, cảm thấy phi thường giả dối. Nhưng giờ đây nàng cũng trở thành một nữ nhân kiểu cách. Mạc Tiểu Tình về đến nhà một ngày trước Tết, nhà nàng ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, hàng xóm láng giềng ở đó đều quen biết lẫn nhau. Hàng năm không khí lễ Tết vẫn rất nồng đậm, Mạc Tiểu Tình vừa bước vào con đường đó của họ, hàng xóm hai bên đã chào hỏi nàng. Trong mắt bọn họ, Mạc Tiểu Tình có thể vào đội cảnh sát hình sự của thành phố, là niềm kiêu hãnh của cả con đường này của họ. Cha mẹ Mạc Tiểu Tình lương không cao, không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng cũng may là gia đình hòa thuận, mỗi ngày cha mẹ đều cười ha hả. Nàng vừa bước vào cửa nhà, mẹ liền chạy ra đón, kéo nàng sang một bên, ở phía sau trợn trừng đôi mắt nhìn ngó. "Mẹ! Mẹ nhìn cái gì thế? Con lớn thế này mẹ không thấy sao?" Mẹ nàng hoàn toàn không để ý đến nàng, cứ nhìn chằm chằm vào khoảng trống cầu thang, "Con gái, không có ai đưa con về à? Không đúng chứ, Đội trưởng Húc Nghiêu nhà con không phải nên đưa con về sao?" Mạc Tiểu Tình trợn trắng mắt, "Mẹ! Con có tay có chân thế này, đưa cái gì mà đưa chứ. Hơn nữa, ngày mốt đã đến Tết rồi, Húc Nghiêu gần đây chắc rất bận." "Ôi ôi ôi, con gái mẹ còn chưa gả đi đấy nhé, đã khuỷu tay quay ra ngoài, đã nghĩ đến việc bao che cho vị hôn phu tương lai của mình rồi." Mạc Tiểu Tình thật sự không lời nào để đáp lại mẹ nàng, sức tưởng tượng của lão nhân gia ấy thật tốt. "À đúng rồi, con gái. Sao Đội trưởng Húc không để con đến nhà hắn ăn Tết vậy? Hoặc là năm nay hắn sẽ đến nhà mình chúc tết không?" Mạc Tiểu Tình đã nhịn hết nổi, lớn tiếng ồn ào: "Mẹ! Mẹ thích Đội trưởng Húc này đến mức nào vậy, trong miệng của mẹ, cứ như thể con gái mẹ không gả ra được vậy." Mẹ Mạc Tiểu Tình trợn to đôi mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Con á?! Gả đi e rằng rất khó." Hừm! Mạc Tiểu Tình cảm thấy chính mình có thể phun ra hai bát máu, thật muốn đứng ra nổi giận thì, cha Mạc Tiểu Tình quấn tạp dề, bưng một cái bồn lớn chân giò hầm tương thơm lừng đi ra. "Tiểu Tình, con đừng để ý đến mẹ con. Cái miệng của bà ấy đó, con gái của ta sao chứ? Con gái ta xinh đẹp thế này sao lại không ai muốn chứ? Năm đó lúc còn học mẫu giáo, một tá các cậu bé xếp hàng muốn con gái ta làm bạn gái đó." Mạc Tiểu Tình nhịn không được bị chọc cho cười ha ha, "Cha! Cha đừng nói cái chuyện cũ rích này nữa, con đã nghe không dưới một trăm lần rồi." Rất nhanh sự chú ý của nàng đã bị cái bồn lớn chân giò của cha nàng hấp dẫn, nàng nhanh chóng đi đến trước bàn ăn, cầm lấy đũa liền đưa vào miệng.