Húc Nghiêu đã đi công tác nơi khác được ngày thứ ba rồi, Mạc Tiểu Tình vẫn luôn cố nhịn không đi quấy rầy công việc của anh. Nhưng Mạc Tiểu Tình tan ca, rửa mặt xong xuôi nằm ở trên giường, trở nên buồn chán vô vị, trằn trọc cũng không ngủ được. Cô cầm lấy điện thoại, mở tài khoản Wechat đã thuộc lòng, nhịn không được gõ một hàng chữ: “Húc Đội, ngủ chưa?” Mạc Tiểu Tình cảm thấy không ổn, trực tiếp xóa đi. Húc Nghiêu từng nhắc đến đừng để cô lại gọi anh là Húc Đội trong riêng tư. Cô lại gõ ra một hàng chữ: “Húc Nghiêu, em hơi nhớ anh rồi.” Nhưng cuối cùng, sau khi nhìn kỹ một cái nữa, cô nhịn không được đỏ mặt, lại một lần nữa xóa nó đi. “Ai nha, ngượng chết đi được, một nữ hài tử gia cũng không hiểu được giữ kẽ.” Cuối cùng, nghĩ nửa ngày, Mạc Tiểu Tình lại gõ ra một hàng chữ vô cùng chính thức: “Húc Đội, sắp nghỉ đông rồi, khi nào anh đi công tác về?” Cô do dự hồi lâu trên phím gửi, cuối cùng vẫn nhấn gửi. Đồng thời, tâm trạng Mạc Tiểu Tình trở nên vô cùng thấp thỏm, thời gian chờ đợi thật là giày vò. Ba phút trôi qua, điện thoại không có chút động tĩnh nào; năm phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh. Sau 20 phút, điện thoại vang lên tiếng "đinh", Mạc Tiểu Tình nhanh như tốc độ ánh sáng cầm lấy điện thoại, vừa mở mắt nhìn, nhịn không được lớn tiếng mắng chửi: “Con em ngươi, đánh GG của con em ngươi! Mẹ kiếp, ngươi mới phải vay nợ, cả nhà ngươi đều phải vay nợ!” Mạc Tiểu Tình giận đùng đùng ngồi ở trên giường, đấm túi bụi vào chăn mền. “A, tức chết tôi rồi. Húc Đội, anh đừng vì em là người đầu tiên thổ lộ với anh mà liền vênh váo mười phần. Anh có gì mà ghê gớm chứ, ai thèm chứ. Trong những ngày anh vắng mặt này, em ăn ngon uống sướng, ngày tháng trôi qua vui thích biết bao.” Mặc dù Mạc Tiểu Tình đã nghĩ đủ mọi cách để an ủi lòng của mình, nhưng cảm xúc vẫn vô cùng sa sút. Sau khi đợi một tiếng rưỡi, Húc Nghiêu rốt cuộc vẫn không trả lời Wechat. Cô cầm lấy điện thoại, nhịn không được gọi đi, nghe tiếng "tút tút" từ đầu bên kia điện thoại, Mạc Tiểu Tình cảm thấy tim đập của mình nhanh đến mức như đánh trống. Không ngờ một lát sau liền kết nối được, bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Alo!” Mạc Tiểu Tình vội vàng mở miệng: “Húc Đội, là em, anh bây giờ có bận không?” Bên kia truyền đến tiếng nhạc điếc tai, còn xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ đặc thù của phái nữ, lòng Mạc Tiểu Tình lập tức rơi vào hầm băng, cũng không biết Húc Đội anh ấy bây giờ đang ở chỗ nào. Sao lại có tiếng của những cô gái trẻ đẹp như thế! “Tiểu Tình, em muộn thế này còn chưa ngủ?” Giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của Húc Nghiêu truyền đến từ trong điện thoại, thẳng quấn vào lòng Mạc Tiểu Tình. “Húc Đội, bên anh thật ồn ào, có thể đổi sang chỗ khác không?” “Chờ một chút.” Bên Húc Nghiêu rất nhanh lại khôi phục lại môi trường yên tĩnh. Mạc Tiểu Tình lại một lần nữa hỏi: “Húc Đội, khi nào anh về Giang Sa thị vậy?” Còn như Mạc Tiểu Tình sao lại như thế kỳ vọng vào ngày Húc Nghiêu quay về, bởi vì chỉ mấy ngày nữa liền nghỉ đông, cô muốn tự mình tiễn biệt Húc Nghiêu. “Cái này, cũng không rõ lắm, việc xong xuôi thì anh sẽ trở về, hoặc là ngày mai, cũng có thể ba ngày sau.” Nghe Húc Nghiêu nói như vậy, Mạc Tiểu Tình rất muốn lập tức mở miệng để Húc Nghiêu nhanh chóng trở về, nhưng cô biết bản tính của Húc Đội. Công việc càng quan trọng hơn sinh hoạt cá nhân. Mạc Tiểu Tình lập tức tìm không thấy chủ đề để nói chuyện, nắm chặt điện thoại, buông thõng đầu, một mực trầm mặc. Húc Nghiêu ở đầu bên kia nói: “Tiểu Tình, em còn có chuyện gì không? Nếu như không có việc gì, anh liền đi trước làm việc đây.” “Được thôi, vậy ngươi đi mau đi, em không có chuyện gì nữa rồi.” Mạc Tiểu Tình rất nhanh cúp điện thoại, trong lòng lại trở nên trống trải. Cô cảm thấy mình đã là bạn gái của Húc Nghiêu, lẽ ra nên cảm thấy vui vẻ may mắn mới đúng, sao lại có một loại mất mát và cảm xúc không rõ ràng như vậy chứ? Lưu Tiểu Ba đang ngồi ở ghế dài trong quán bar cũng cảm thấy lẫn lộn, gần đây hai ngày này sau khi Húc Nghiêu tra án xong, anh ta luôn dẫn hai người bọn họ đến quán bar. Trong tiếng nhạc ồn ào, Húc Đội uống hết ly này đến ly khác. Mỗi lần luôn có vô số mỹ nữ tìm đủ loại lý do muốn tiếp cận Húc Nghiêu, nhưng lại bị ánh mắt tựa như giết người của anh ta dọa sợ quay về. Lưu Tiểu Ba rất không hiểu, Húc Đội vì sao lại muốn đến quán bar mua say, theo đạo lý anh ta bây giờ đang ở trong thời kỳ nồng nhiệt với Mạc Tiểu Tình, không nên là vì tình mà bị khốn, mượn rượu tiêu sầu. Nhưng vì sao tâm trạng của Húc Đội lại tệ đến vậy? Mạc Tiểu Tình sau khi cúp điện thoại một mực ở tại ban công thổi cả một buổi tối gió lạnh. Ngày thứ hai, vừa rời giường, Mạc Tiểu Tình liền cảm thấy đầu óc của mình mờ mịt, vừa sờ trán còn hơi nóng. Với loại cảm vặt này, Mạc Tiểu Tình bình thường là để mặc cho nó phát triển, cô ghét nhất là tiêm thuốc uống thuốc. Ba ngày sau, tin tức Húc Nghiêu đã trở lại Giang Sa thị, Mạc Tiểu Tình vẫn là từ miệng người khác biết được. Cô luôn cảm thấy những ngày Húc Nghiêu đi công tác này, thái độ của anh đối với cô vô cùng xa cách, căn bản cũng không giống như là đối xử với bạn gái của mình. Vừa nghe nói Húc Nghiêu đã trở về, Mạc Tiểu Tình càng là ngồi không yên. Cô thật sự rất muốn gặp Húc Nghiêu, chỉ cần gặp một mặt là được rồi. Mạc Tiểu Tình bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới nhà ở của Húc Nghiêu, đến trước cửa nhà anh, tim lại bắt đầu điên cuồng đập, cô vô cùng căng thẳng sờ sờ lòng bàn tay, lại ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô thở sâu một hơi, thẳng tắp vươn tay ra gõ cửa, trong thời gian chờ đợi, tiếng tim đập của chính Mạc Tiểu Tình "đông đông đông", mạnh mẽ hữu lực. Mạc Tiểu Tình buông thõng đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không dám ngẩng đầu. “Nhóc con, em còn định đứng bao lâu trước cửa nhà anh?” Tiếng nói quen thuộc kia đột nhiên vang lên trong không trung. Mạc Tiểu Tình lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Húc Nghiêu mà mình tâm tâm niệm niệm, nhất thời liền không tìm được từ ngữ. “Húc Đội, đã lâu không gặp. Em... em nghe người khác nói anh hôm nay đã đi công tác về rồi, còn em... hôm nay đến đây chỉ là để chào tạm biệt anh, ngày mai em liền muốn về quê nhà đón năm mới. Cho nên... cho nên...” Mạc Tiểu Tình vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Húc Nghiêu, chỉ thấy Húc Nghiêu không lên tiếng đứng tại đó. Lòng cô hoảng loạn: “Vậy... vậy... được rồi. Em bây giờ liền đi, Húc Đội nhớ ăn cơm đúng giờ, không nên quá vất vả.” Sau khi Mạc Tiểu Tình nói xong, quay người liền định rời đi, không ngờ tay của cô lại bị Húc Nghiêu níu lại, còn chưa đợi cô phản ứng kịp, có một luồng lực lượng mạnh mẽ hữu lực kéo cô vào phòng. Khi Mạc Tiểu Tình phản ứng kịp, đã phát hiện mình bị Húc Nghiêu dùng cánh tay khóa ở trên cửa. Ẩn trong bóng dáng cao lớn vạm vỡ của Húc Nghiêu, Mạc Tiểu Tình trông đặc biệt nhỏ bé. Tư thế kabedon này quá mức mập mờ, Mạc Tiểu Tình vẫn hơi không thể thích ứng, xấu hổ đến mức mắt cũng không biết nhìn về đâu. Cô có thể cảm nhận được tiếng hô hấp của Húc Nghiêu càng ngày càng gần, hơi thở của anh phả trên mặt Mạc Tiểu Tình, cô nhịn không được nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chờ đợi nụ hôn nóng bỏng sau cuộc trùng phùng này. Nhưng điều Mạc Tiểu Tình đợi được lại không phải một nụ hôn ướt át, chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn đang dán chặt trên trán cô. “Em bị sốt rồi?” Mạc Tiểu Tình lập tức thân thể dừng lại một chút, cứng nhắc bảo trì tư thế, ngượng ngùng muốn chết. Cô cảm thấy bản thân bây giờ nhất định là một dáng vẻ hoa si nhắm mắt lại chờ bị hôn. Nếu như trên sàn nhà có một cái lỗ, Mạc Tiểu Tình nhất định không nói hai lời liền nhảy vào. Cô chỉ dám mở ra một con mắt nhìn thế giới bên ngoài.