Sau khi nghỉ ngơi một chút, các nàng lại ở bên ngoài tìm một nhà hàng đặc sắc dùng bữa xong mới về đến nhà. Vừa vào nhà, hai người liền giống như thi thể nằm trên ghế sofa, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Phụ nữ đi dạo phố chính là như vậy, vừa mệt vừa vui. Cho nên trong dân gian lưu truyền câu nói: “Chỉ cần bạn trai có thể cùng phụ nữ dạo phố mà không than mệt, vậy thì hắn chính là bạn trai đạt tiêu chuẩn.” Hai người thực sự quá mệt mỏi, liền tùy tiện tắm rửa rồi ngủ như chết trên giường. Ngày thứ hai, Mạc Tiểu Tình lại bị Quyên Tử kéo ra từ trên giường, ngạnh sinh sinh bắt nàng đi tiệm làm tóc gần đó để làm một kiểu tóc. Hiện tại tóc ngắn của Mạc Tiểu Tình đã có thể xõa vai, cho nên thợ làm tóc đã tạo cho nàng một kiểu tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ. Cả người nàng trông thật trong trẻo đáng yêu, làm tôn lên làn da càng thêm trắng nõn trong suốt. Hai nàng sau khi ra khỏi tiệm làm tóc, liền vẫn bận thay quần áo. Mạc Tiểu Tình từ trong xương cốt đã thích sự thoải mái làm chính, cũng rất ít mặc váy ôm sát người. Nhưng hôm nay, Quyên Tử nhất định bắt nàng mặc một chiếc váy liền ren màu trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác lớn màu đỏ. Quyên Tử nói, vừa vào trong phòng có điều hòa, áo khoác nhất định sẽ cởi ra, vậy thì chiếc váy ren dài đến đùi này nhất định sẽ làm kinh diễm cả khán phòng. Quyên Tử là một nữ tính văn phòng đi đầu xu hướng thời trang, rất là thông thạo việc trang điểm. Mạc Tiểu Tình liền như một tượng đất ngồi trước gương, mặc cho Quyên Tử tô tô vẽ vẽ trên mặt của nàng. Gắng gượng chỉnh trang hơn một tiếng đồng hồ, mới trang điểm xong. "Xong rồi, đại mỹ nhân ra lò." Mạc Tiểu Tình cẩn thận nhìn người trong gương, trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn trong suốt, một đôi ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, lông mi dài khẽ run rẩy, kết hợp với lông mày liễu cong cong. Đôi môi chúm chím, mềm mại ươn ướt như cánh hoa hồng, lại phối với sợi tóc hơi xoăn, xõa trên vai. Chiếc váy ren màu trắng mặc trên người làm nổi bật lên vẻ thanh tân thoát tục, đĩnh đạc hào phóng của Mạc Tiểu Tình. Mạc Tiểu Tình không khỏi cảm thán nói, lời nói 'người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân' quả nhiên không giả. Hiện tại nàng trông rất đẹp, chỉ là hơi không quen. Bởi vì Quyên Tử bắt nàng đi một đôi giày cao gót vô cùng lịch sự. Nàng rất muốn đổi lại đôi giày thể thao màu trắng của mình, nhưng bị Quyên Tử ngăn lại. Buổi hẹn hò sinh nhật của bằng hữu Húc Nghiêu là vào sáu giờ tối tại quán bar Ngự Phố, Húc Nghiêu gọi điện thoại nói muốn đến đón các nàng, cùng nhau đi. Thế nhưng là, Quyên Tử ở bên cạnh nghĩ kế nói, cứ để các nàng tự mình đi là được rồi. Mạc Tiểu Tình rất là khó hiểu, nhưng Quyên Tử lại giữ bí mật. Tám giờ tối, các nàng như ý xuất phát, tiến về quán bar đã chỉ định! Nửa giờ sau, các nàng đến quán bar lắc chậm cao cấp này, hơn nữa dưới ánh đèn lờ mờ, người pha chế rượu khẽ lắc lư thân thể, pha chế rượu rất ưu nhã. Trong không khí hỗn tạp tràn ngập mùi rượu thuốc, nhạc lắc chậm liên tiếp phát ra, nam nữ trên sân nhảy khẽ đung đưa thân thể theo điệu nhạc. Mạc Tiểu Tình đứng sững ở cửa có chút không dám đi vào, may mắn có người ở cửa nghênh đón các nàng. Thấy được các nàng đi vào, có một nam hài tử trẻ tuổi vươn tay, đi đến trước mặt Mạc Tiểu Tình, "Chào mừng, nếu như ta không đoán sai, ngươi hẳn là Mạc cảnh quan và bằng hữu của ngươi đúng không?" Mạc Tiểu Tình trong lòng rất nghi hoặc, vì sao hắn lại nhận ra mình, nhưng vẫn giả vờ trấn định mỉm cười, "Xin chào, quả nhiên hảo nhãn lực." Nam sinh cười ha ha lên, "Ha ha, ta làm sao có thể có hảo nhãn lực như vậy, chỉ là Húc đội trưởng đã cho ta xem ảnh chụp, dặn dò ta đừng có không chu toàn. Húc đội trưởng đã đến rồi, ta hiện tại dẫn các ngươi đi qua." Mạc Tiểu Tình quan sát xung quanh, không nhìn thấy mấy người quen, trong lòng may mắn hôm nay may mà có mang theo Quyên Tử. Nam sinh dẫn các nàng đến một nhã tọa nằm bên trong, đã đầy ắp người. Mạc Tiểu Tình liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ. "Nghiêu ca, ta dẫn các nàng đến rồi." Húc Nghiêu bưng chén rượu, hơi giương mắt nhìn qua, Mạc Tiểu Tình luôn cảm thấy ánh mắt của Húc đội nhìn nàng có chút thất thần, nhưng rất nhanh lại khôi phục sự tỉnh táo. Ánh mắt của Húc Nghiêu liếc đến trên váy của nàng, lông mày nhíu chặt, một bộ dạng không vui vẻ. Lúc này, một nam sinh đội mũ sinh nhật đi về phía các nàng, vươn tay ra cùng Mạc Tiểu Tình nắm lấy. Mạc Tiểu Tình đoán đây hẳn là bằng hữu sinh nhật của Húc đội, liền vội vàng vươn tay qua, nói một câu, "Sinh nhật vui vẻ!" Không ngờ nam sinh này quay đầu đi, hướng về phía Húc Nghiêu hét lớn một câu: "Nghiêu ca, ngươi thế mà không nói với ta trong đội cảnh sát hình sự của các ngươi lại có Mạc cảnh quan xinh đẹp như thế." Chủ tiệc sinh nhật vừa nói vừa chừa ra hai chỗ, để các nàng ngồi xuống, còn chính hắn cũng chen chúc ngồi ở bên cạnh. Hắn lại đem ánh mắt liếc đến trên người Quyên Tử, hiển nhiên ánh mắt sáng lên, "Vị này là......" Mạc Tiểu Tình liền vội vàng giới thiệu, "Nàng là bạn cùng phòng của ta, cũng là bạn thân nhất của ta." Quyên Tử ưu nhã vươn tay ra cùng tay chủ tiệc sinh nhật nắm chặt lấy nhau, "Xin chào, gọi ta là Quyên Tử là được. Ở đây cung chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, ngày ngày vui vẻ!" Ánh mắt của Mạc Tiểu Tình không tự kìm hãm được nhìn về phía Húc Nghiêu, chỉ thấy hắn đã có ba bốn mỹ nữ vây quanh, đang hưởng thụ đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt. Nàng hậm hực nghĩ: "Húc đội làm như vậy cũng quá cướp hết ánh sáng của chủ nhà rồi, khiến hắn ngược lại trông như chủ nhà." Tuy nhiên chủ tiệc sinh nhật còn không có ý kiến gì, nào đến lượt nàng lo lắng vớ vẩn, Mạc Tiểu Tình lại chuyển ý nghĩ một cái. Thế nhưng con mắt của nàng vẫn rất không có chí khí lại liếc về vị trí đó, Húc đội đang cùng bằng hữu chơi xúc xắc, những mỹ nữ bên cạnh hắn đều dùng hết khả năng để phát ra mị lực của mình. Chỉ thấy một mỹ nữ đứng dậy lấy hoa quả, một cái không cẩn thận trượt chân, cố ý đem thân thể về vị trí của Húc đội mà văng tới. Lại thấy một mỹ nữ đột nhiên thống khổ kêu lên một tiếng, "A, con mắt ta vào cát rồi, Húc đội trưởng, có thể hay không giúp ta thổi một chút?" Mạc Tiểu Tình nhịn không được trong lòng phỉ báng rằng: "Nữ sinh bây giờ mặt dày đến mức này rồi sao? Quá không biết liêm sỉ rồi, mặt đất có trơn như vậy sao? Đây là trong nhà, nào có nhiều cát như vậy?" Khi Mạc Tiểu Tình hoàn hồn lại, mới phát hiện chiếc cốc giấy cầm trên tay đã bị nàng bóp đến không thành hình dáng. Nàng lúc này mới phản ứng lại, chính mình biểu hiện giống hệt nữ sinh ghen tuông trong TV, liền vội vàng ổn định tâm tình. Mạc Tiểu Tình hoàn toàn không biết mọi hành vi cử chỉ của nàng đang đâu ra đấy bị Húc Nghiêu thu hết vào đáy mắt. Húc Nghiêu hiện tại đang thảnh thơi bưng lên một chén rượu cocktail, uống từ từ xuống, khóe miệng không tự kìm hãm được cong lên. Lúc này, chủ tiệc sinh nhật vừa mới tới lúc nãy giờ lại chen qua ngồi cạnh Mạc Tiểu Tình, mặt đầy tươi cười hỏi: "Mạc cảnh quan, ta có thể mạo muội hỏi một chút tên họ của bằng hữu ngươi được không? Nàng hiện tại đang làm chức vụ gì, cũng là đang phát triển ở Giang Sa thị sao?" Mạc Tiểu Tình cẩn thận dò xét chủ tiệc sinh nhật này, người trông còn khá đoan trang, nhưng thủ pháp tán gái này thực sự còn phải luyện tập nhiều. Chỉ thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Quyên Tử, lộ ra từng trận cười ngây ngô, Mạc Tiểu Tình nhịn không được vỗ vỗ lưng hắn, chủ tiệc sinh nhật mới hoàn hồn lại. Quyên Tử quả thực là có vẻ đẹp rực rỡ, lại thêm hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn màu tím, trông ưu nhã lại có khí chất. Nàng nhịn không được trêu ghẹo nói, "Chủ tiệc sinh nhật gặp mặt lần đầu tiên mà cứ như tra hộ khẩu, không tốt lắm đâu chứ. Muốn biết tên ư, ta lần sau nói cho ngươi." Quyên Tử ngồi cạnh ta, chỉ là ưu nhã mỉm cười, không nói tiếng nào. Đột nhiên, từng trận tiếng thét chói tai và tiếng la hét truyền đến, Mạc Tiểu Tình ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một mỹ nữ rất là to gan xông tới, hướng về môi của Húc Nghiêu hôn xuống. "Húc đội trưởng, ta thích ngươi, ngươi có thể làm bạn trai ta không?" Lập tức, tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô liên tiếp vang lên. Mạc Tiểu Tình bưng lên một chén rượu trên bàn, đột nhiên liền đổ vào miệng mình, cơn cay độc của rượu bất ngờ ập đến, trực tiếp khiến nàng ho khan lớn tiếng. Mạc Tiểu Tình liền vội vàng che miệng của mình, để tránh phá hỏng không khí đang dâng cao lúc này. Tâm tình của nàng lúc này là phi thường phẫn nộ và buồn bực, sở dĩ phẫn nộ là trách chính nàng quá nhát gan. Yêu thầm lâu như vậy, nhưng vẫn luôn không dám mở lời tỏ bày tâm ý của mình. "Được, bây giờ đến lượt ta quay chai rượu rồi." Tiếng kêu của một nữ sinh hưng phấn kéo suy nghĩ của Mạc Tiểu Tình trở lại, nàng tập trung nhìn vào, thì ra hiện tại đang chơi trò Truth or Dare. Nữ sinh đã hôn Húc Nghiêu kia một lần nữa thuật lại quy tắc trò chơi, người mà chai rượu chỉ vào, phải thành tâm trả lời một vấn đề, nói dối hoặc không nói thì phải chịu phạt lên sân khấu biểu diễn. Mạc Tiểu Tình đối với trò chơi này hoàn toàn không có hứng thú, ngồi trên ghế sofa móc điện thoại ra, hoàn toàn không đếm xỉa đến. Bởi vì nàng cảm thấy xác suất bị chai rượu chỉ vào có thể nói là trúng vé số cào, mà vận khí của nàng vẫn luôn không tốt, trò chơi này hẳn là không liên quan gì đến nàng.