Húc Nghiêu rút thẻ cảnh sát ra, vừa định giơ lên thì ngẩng đầu nhìn một cái, gương mặt người ngồi trong xe quen thuộc như vậy. "Húc Nghiêu, ngươi sao lại ở đây làm nhiệm vụ?" Húc Nghiêu không nói hai lời, xông lên liền trực tiếp đặt mông ngồi lên ghế phụ lái, "Ly Thiên Phong, liền cho ta đuổi kịp chiếc xe điện của người giao hàng đối diện kia." Ly Thiên Phong thuận theo ánh mắt của Húc Nghiêu nhìn về phía đối diện một cái, chiếc xe điện kia đã khởi động rồi, từ từ hướng phía trước. Ly Thiên Phong vừa mới khởi động xe, lại nghe thấy tiếng kêu gào thô lỗ của Húc Nghiêu, "Vượt xe đi, chuyển làn, nhanh!" "Ta nói Húc cảnh quan, truy phạm nhân cũng nên tuân thủ giao thông quy tắc đi, không nhìn thấy phía trước là đèn đỏ sao? Vậy ngươi vừa rồi lỗ mãng như vậy, nếu không phải ta, kỹ năng lái xe cao minh, kịp thời phanh lại, ngươi bây giờ hẳn là đã nằm ở bệnh viện rồi." Húc Nghiêu đã làm cảnh sát tám chín năm, không nghĩ tới lại bị tiểu tử Ly Thiên Phong này huấn luyện một trận. "Ta nói Ly Thiên Phong, ngươi gần đây cánh càng ngày càng cứng rồi. Nói chuyện tốt nhất nên khách khí một chút với ta!" Húc Nghiêu giáng một quyền lên người Ly Thiên Phong, lại nói, "Đúng rồi, ngươi hôm nay sao lại xuất hiện ở đây?" Ly Thiên Phong nhìn một cái ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, "Ồ, ta đến bên này gặp một bệnh nhân của ta." "Nhanh, quay đầu, đuổi theo!" Húc Nghiêu lại hô. Húc Nghiêu ngẩng đầu nhìn một cái, người giao hàng cưỡi xe điện đã rẽ vào một con đường một chiều. Kỹ thuật lái xe của Ly Thiên Phong vẫn không tệ, hắn thành thạo vượt qua từng chiếc xe, chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới người giao hàng. Chiếc xe điện của người giao hàng rẽ vào một cái hẻm nhỏ, một bên là một chợ thực phẩm cỡ lớn, lại gặp đúng ngày họp chợ, đám người chen chúc, cả khu vực trở nên chật chội không chịu nổi. Đột nhiên, chiếc xe điện của người giao hàng dừng lại, mắt thấy hắn sắp đâm vào đám người rồi biến mất tăm, Húc Nghiêu vội vàng bảo Ly Thiên Phong dừng xe lại. Hắn nhanh chóng từ trong xe bước xuống, hô to một tiếng, "Người phía trước mau tránh ra!" Sự hỗn loạn của đám người gây nên người giao hàng quay người lại tìm tòi hư thực, khi hắn và Húc Nghiêu bốn mắt nhìn nhau, người giao hàng có thể đã đọc được tín hiệu uy hiếp trên mặt Húc Nghiêu, hoảng loạn quay người ném xe điện sang một bên, liền cấp tốc xuyên qua đám người bỏ chạy. "Dừng lại!" Húc Nghiêu hô to. Ly Thiên Phong dừng xe xong, cũng cùng Húc Nghiêu truy đuổi không ngừng ở phía sau. Người giao hàng không muốn sống liền trực tiếp gạt đám người ra, xông về phía một cái hẻm nhỏ xuống dốc khác. Húc Nghiêu theo sát ở phía sau, mà Ly Thiên Phong lại quay sang từ một con dốc khác rẽ ngang qua, cùng Húc Nghiêu hai mặt giáp công tiến hành ngăn chặn. Khi người giao hàng thở hổn hển chạy xuống cầu thang, quay đầu nhìn thấy Húc Nghiêu cách hắn rất xa, liền ngồi xổm xuống từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Hắn vạn vạn không nghĩ tới có người sẽ từ phía trước bọc đánh hắn, Ly Thiên Phong tiến lên, nâng lên chính là một cước, đá phải trên lưng người giao hàng, một tiếng "choảng", hắn ngã xuống đất. Húc Nghiêu nhảy xuống từ bậc đá, trực tiếp đè ngã người giao hàng xuống đất, đồng thời khóa tay hắn lại. "Ngươi chạy đi, sao không chạy nữa! Xem ngươi có bao lớn năng lực!" Người giao hàng cuối cùng rụt rè mở miệng nói chuyện, "Các ngươi... các ngươi vì sao phải đuổi theo ta?" Húc Nghiêu móc ra thẻ cảnh sát, lớn tiếng gầm rú, "Đừng lại giả vờ nữa, 20 phút trước, ngươi có phải hay không đi qua tầng thượng chung cư độc thân Minh Nguyệt Đại Hạ?" Người giao hàng nghiêng đầu bị đặt tại trên mặt đất, mắt phải bị ấn vào trên mặt đất lạnh như băng biến hình, hắn vẫn liều mạng vặn miệng nói "Đồng chí cảnh sát, ta là đi tới đó đưa cơm, nhưng là ta cũng không biết chính ta đi qua lầu nào." Húc Nghiêu nói: "Tầng thượng chính là tầng 18 của Minh Nguyệt Đại Hạ, nhà thiết kế sống trong căn phòng 1802 của tầng lầu đó, vào hôm nay trước đó không lâu được phát hiện đã chết trong phòng. Có phải là cùng ngươi có quan hệ hay không?" Người giao hàng vừa nghe thấy án mạng lúc này mới sốt ruột, mặt đều dọa đến tái nhợt, lớn tiếng giải thích, "Đồng chí cảnh sát, ta... ta không biết, tuyệt đối không phải ta. Ta... mấy khách hàng ta đưa hàng kia, bọn họ đều tự mình đến lấy đồ ăn ngoài, hơn nữa ta căn bản là chưa từng tiến vào cửa." Húc Nghiêu trong lòng kinh ngạc, nhưng cẩn thận quan sát biểu lộ cùng ngữ khí của người giao hàng này không giống đang nói dối, liền trực tiếp đem hắn từ trên đất kéo lên. "Vậy ngươi vì sao nhìn thấy chúng ta liền chạy?" Húc Nghiêu nghi hoặc hỏi. Người giao hàng bắt đầu ấp úng, "Đồng chí cảnh sát, ta cũng không muốn như vậy. Ta trên có già dưới có trẻ, kiếm tiền không dễ dàng...". Húc Nghiêu nghe đến hồ đồ rồi, tiếp tục hỏi thăm mới biết được, quán ăn do chính mình kinh doanh của người đàn ông giao hàng này là hắc điếm kinh doanh không giấy phép. Cho nên hắn nhìn thấy phía sau có người truy hắn, còn tưởng là kiểm tra quán ăn kinh doanh không giấy phép của hắn. Húc Nghiêu liền trực tiếp gọi điện thoại qua, cùng Lưu Tiểu Ba bên kia xác nhận, bảo hắn điều tra ra giám sát của chung cư và đăng ký vào chung cư của bảo an, phát hiện người giao hàng này thật sự không có lên qua lầu mà Lưu Lập Hiên ở. Không nghĩ tới phí nhiều sức lực như vậy làm lại là công dã tràng. Húc Nghiêu hoàn toàn không nghĩ tới chính mình lại sẽ đi theo lầm người. Hắn cảm thấy khá nghi hoặc, rõ ràng hắn từ trong đại lâu ra tới sau, thật sự nhìn thấy là người giao hàng đáng nghi kia. Sao truy đuổi truy đuổi, lại để hắn chạy thoát? Húc Nghiêu đành phải để người giao hàng này liền thả đi. Lúc này, Ly Thiên Phong lại đứng ở bên cạnh chế nhạo hắn, "Ta nói Húc cảnh quan, hành vi bây giờ của ngươi thật sự là quá không hợp cái danh hiệu độc thủ thần thám của ngươi. Hại ta không công theo ngươi truy nghi phạm, cuối cùng lại gây ra một chuyện ô long lớn như vậy. Xem ra danh hiệu độc thủ thần thám của ngươi muốn đổi chủ rồi!" Húc Nghiêu nghe xong liền trực tiếp hướng về trước ngực Ly Thiên Phong đánh một quyền, "Đi đi, đừng ở đây nói lời mát mẻ, ta đang phiền phức đó! Ngươi bây giờ từ đâu đến đi nơi nào, ta còn phải đi làm chính sự." Khi hắn tiêu sái quay người lại bước nhanh bò lên bậc đá thang, phía sau vang lên tiếng nói bất bình của Ly Thiên Phong, "Này! Ngươi cái tên tiểu tử qua cầu rút ván, vừa lợi dụng xong ta, bây giờ liền trực tiếp đem ta ném đi giống như ném khăn tay. Húc đội trưởng, ngươi cho ta nhớ kỹ, có một ngày, ta muốn ngươi đẹp mặt!" Húc Nghiêu đứng ở bậc đá thang phía trên nhất, quay đầu lại, cúi xuống nhìn Ly Thiên Phong, mỉm cười nói, "Tốt lắm! Ta đợi, xem là cách đẹp mắt như thế nào." "Hừ, ta muốn ngươi ngũ mã phân thây, đào tim ngươi, uống máu ngươi..." Tiếng la ồn lớn tiếng của Ly Thiên Phong nghe trong tai Húc Nghiêu, lại gây nên hắn từng trận bật cười. Hắn trong lòng cảm thấy khá vui mừng, chí ít đến trước mắt, hắn còn có một lão hữu như vậy có thể tùy ý nói, chịu đựng lời độc ác của hắn. Húc Nghiêu gọi một chiếc taxi lại lần nữa trở lại chung cư chỗ ở của Lưu Lập Hiên. Khi hắn đẩy cửa tiến vào, Lâm Nhã Lâm mang theo hai trợ thủ đã hối hả bắt đầu nghiệm thi. Húc Nghiêu bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết. Phòng ngủ này khoảng chừng 50 mét vuông, trên mặt đất trải sàn gỗ thật màu đỏ gỗ đậm. Trên bệ cửa sổ treo rèm cửa màu tím lam thuần sắc, dựa vào bệ cửa sổ đặt một chiếc giường gỗ thật to lớn, phía trên trải đệm giường mềm mại đã xếp ngay ngắn chỉnh tề. Nhìn ra được Lưu Lập Hiên là một thanh niên rất hiểu chất lượng sinh hoạt, toàn bộ gian phòng đều thu dọn khô ráo sạch sẽ, bố cục cũng rất tươi mát và hào phóng. Đối diện giường, ngoài việc lắp đặt một tủ quần áo, điều làm người khác chú ý hơn cả là một giá sách lớn gấp đôi tủ quần áo. Nhưng sách vở phía trên giá sách đã được xếp gọn gàng vào trong những thùng giấy bên cạnh.