Mạc Tiểu Tình cảm thấy rất bực bội, một người sau khi giết chính tỷ tỷ ruột của mình, vẫn có thể thản nhiên đeo đồng hồ để tỏ ý hoài niệm. Nàng xông tới chất vấn: "Lưu Lập Hiên, chính ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Đến cùng có phải là ngươi giết người hay không, trong lòng cảnh sát chúng ta đều có số." Nụ cười của Lưu Vũ Hiên từ từ hiện lên, "Không phải đâu, đã các ngươi đều đã xác định ta chính là hung thủ, vậy vì sao không bắt ta?" "Lưu Lập Hiên, ngươi không nên quá kiêu căng, chúng ta đã điều tra ra, trên thư tín hăm dọa tỷ ngươi đã lưu lại bút ký của ngươi. Trong thư hăm dọa của ngươi toát ra sự oán hận mãnh liệt, cho nên ngươi oán hận đến mức muốn giết nàng." Lưu Lập Hiên phản bác nói: "Đúng, ta có viết thư hăm dọa cho tỷ ta. Ta đã nói với các ngươi rồi, tỷ ta không thể chấp nhận thân phận đồng tính của ta, mà ta cũng bởi vậy càng hận nàng, chỉ có thế mà thôi." "Được." Mạc Tiểu Tình chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: "Được, ngươi nói ngươi không giết tỷ ngươi, hơn nữa còn có chứng cứ ngoại phạm đúng không?" "Đúng vậy, một đêm kia ta một mực cùng một nữ tiếp viên quán bar ở chung một chỗ." Mạc Tiểu Tình rống to: "Ngươi nói dối, một đêm kia ngươi cũng không hoàn toàn ở trong khách sạn, lúc sự việc xảy ra, ngươi thay nữ trang từ khách sạn đi ra, sau đó lại trở về tới khách sạn, lại đem đồng hồ của nữ tiếp viên quán bar điều chỉnh chậm lại. Cứ như vậy, ngươi hoàn mỹ có được một nhân chứng thời gian. Hình ảnh camera giám sát nhưng không biết nói dối đâu." Lưu Lập Hiên vẫn cười rất lạnh nhạt: "Cảnh quan, ngươi thật biết nói đùa." Hắn đem điếu thuốc trong tay đặt ở trong gạt tàn dập tắt, "Được, ta thừa nhận một ngày kia tối ta đích xác có mặc nữ trang ra ngoài, nhưng ngươi chẳng lẽ đã quên, ta là đồng tính luyến ái. Ta thích mặc nữ trang có sai sao?" "Vậy ngươi vì sao phía trước không cùng cảnh sát thẳng thắn?!" Mạc Tiểu Tình hỏi, Húc Nghiêu một mực ở bên trầm mặc quan sát. "Ý của ngươi là nói muốn đem ta là đồng tính luyến ái, sau đó cũng thích mặc nữ trang chuyện tình đều công bố ra thế sao? Ta còn chưa có dũng khí như vậy để làm thế." Lưu Lập Hiên nhiều lần phản bác, Mạc Tiểu Tình lại không tìm được chứng cứ tốt hơn để áp chế hắn, tức đến mức nàng đành phải lớn tiếng hô: "Ngươi đừng cho rằng ngươi đã hủy diệt chứng cứ, cảnh sát chúng ta liền không làm gì được ngươi, chỉ cần là đã phạm tội thì nhất định sẽ để lại đầu mối! Lưu Lập Hiên, ngươi gấp gáp xuất ngoại như vậy là sợ tội trốn chạy đúng không!" Mạc Tiểu Tình tức đến mức lời gì cũng dám nói. Lưu Lập Hiên cũng hùng hổ doạ người: "Cảnh quan đồng chí, người đóng thuế chúng ta bỏ tiền ra, cũng không phải để các ngươi lạm dụng chức trách tùy tiện xâm phạm danh dự, nhân cách của công dân. Còn như mục đích ta xuất ngoại, tuyệt đối là vì ta có nhu cầu công việc." Mạc Tiểu Tình tức đến mức mặt đầy đỏ bừng, không biết phải phản ứng thế nào, trên bờ vai một dòng nước ấm truyền tới, nàng quay đầu nhìn một cái, vừa đúng lúc bàn tay to của Húc Nghiêu đặt trên vai nàng. Húc Nghiêu mở miệng nói: "Lưu Lập Hiên, ngươi trước đừng kích động, là thủ hạ của ta quá mức lỗ mãng rồi, hôm nay quấy rầy ngươi rồi, chúng ta hiện tại liền rời đi." Khi một đám người từ phòng của Lưu Lập Hiên đi ra, Mạc Tiểu Tình vẫn còn bất bình, "Húc đội, chúng ta vì sao phải sợ hắn, còn phải nói lời hay với hắn, biết rõ hắn chính là hung thủ!" "Chứng cứ đâu?" Húc Nghiêu hỏi. Mạc Tiểu Tình ấp a ấp úng: "Tôi tôi..., Húc Húc... đội", cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc. Nàng biết, hiện tại cảnh sát quả thật chứng cứ không đủ. Xế chiều ngày mai bốn giờ là thời gian chuyến bay của Lưu Lập Hiên bay đến Mỹ. Nếu như sử dụng thủ đoạn cưỡng ép Lưu Lập Hiên ở lại cũng không phải là không được, nhưng Húc Nghiêu không có ý định làm như thế. Hắn kiên quyết tin tưởng một ngày thời gian tuyệt đối đủ dùng, đồng thời hắn càng kiên quyết tin tưởng, chỉ cần là phần tử phạm tội đã phạm tội thì tổng sẽ để lại dấu vết. Trên đời tồn tại rất nhiều vụ án bế tắc, cũng không phải nói phần tử phạm tội thật sự không để lại bất cứ đầu mối nào có thể phá giải, mà là bị các yếu tố như môi trường, thiết bị... can thiệp. Càng nhiều vụ án bế tắc không thể phá giải, còn có một phần nguyên nhân đó chính là chứng cứ không đủ. Cho dù là ngươi biết rõ hắn có thể chính là hung thủ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mặt khả năng. Khi ngươi không có đủ chứng cứ để hỗ trợ quan điểm mà ngươi cho là đúng, cho dù là phần tử phạm tội đứng trước mắt của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể lựa chọn thả hắn đi. Sau khi trở về đội cảnh sát, Húc Nghiêu đã tự nhốt mình vào trong văn phòng, mặc cho ai gõ cửa cũng không mở. Húc Nghiêu nhốt mình lại cũng không phải đang tiến hành minh tưởng. Hắn chỉ là không muốn tư duy của mình bị người khác làm xáo trộn. Chỉ có không đến 24 giờ đồng hồ, nếu như vẫn không có đủ chứng cứ chứng minh Lưu Lập Hiên chính là hung thủ giết người, phía sau Lưu Lập Hiên có đoàn luật sư hùng hậu, cảnh sát ngăn cản Lưu Lập Hiên xuất ngoại sẽ gặp khó khăn. Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, các cảnh sát hình sự được phái đi cũng từng người thông qua điện thoại báo cáo với Húc Nghiêu. "Toàn bộ không có tiến triển." Sáu giờ rưỡi chiều, Húc Nghiêu vẫn chưa ra ngoài, Mạc Tiểu Tình ngồi trong văn phòng lớn như ngồi trên đống lửa. Dù sao Húc Nghiêu mới vừa từ bệnh viện hồi phục trở về, không thể không ăn cơm đúng giờ. Nhưng thời gian đã đến 8 giờ rưỡi, Húc Nghiêu vẫn chưa ra khỏi văn phòng. Mạc Tiểu Tình ngồi không yên rồi, nàng gọi điện thoại cho Húc đội, ý là muốn mang cơm vào cho hắn. Điều bất ngờ là Húc Nghiêu lại đồng ý. Mạc Tiểu Tình vội vàng đến nhà ăn mua cơm và thức ăn, và còn thêm một phần canh nóng hổi, chạy nhanh đưa qua. Nàng đẩy cửa phòng Húc Nghiêu ra, thở hổn hển đi vào, bước nhanh đến trước bàn của Húc Nghiêu. "Húc đội, mau ăn cơm đi, tôi mang cho anh canh nóng để làm ấm bụng." Mạc Tiểu Tình bưng cơm và thức ăn trong túi ni lông ra, canh cũng được đựng trong hộp giấy hình tròn. Nàng bưng lấy đang muốn đặt vào trước mặt Húc Nghiêu, đột nhiên một cái không chú ý, hộp canh "ba" một tiếng nện ở trên bàn, canh bên trong đều đổ ra hết, bắn tung tóe khắp người Húc Nghiêu. Đồng thời bên trong đồng hồ của Húc Nghiêu cũng đều bị bắn canh. Mạc Tiểu Tình vội vàng lấy khăn giấy, ra sức lau quần áo của Húc Nghiêu, còn có đồng hồ. "Húc đội, xin lỗi, tôi thật là chuyện gì cũng làm không được tốt, hại quần áo anh đều bị làm bẩn rồi. Đồng hồ bị bắn canh chắc là không sao chứ?” Húc Nghiêu vội vàng tháo đồng hồ xuống, dùng giấy cẩn thận lau chùi. Mạc Tiểu Tình đầy mặt cảm giác áy náy, nàng vốn là có lòng tốt nhưng cuối cùng lại làm hỏng việc. Húc Nghiêu nói, không sao đâu, lau khô là được rồi. "Húc đội, thật sự xin lỗi! Mặc dù bên ngoài cũng có thể lau sạch, nhưng bên trong vẫn sẽ có rất nhiều vết dầu, hay là thế này, tôi mang nó đến nơi chuyên nghiệp để vệ sinh nhé.” Mạc Tiểu Tình nói xong, điều nhận được lại là sự trầm mặc của Húc Nghiêu, nàng càng lúc càng căng thẳng, xem ra Húc đội thật sự đã tức giận rồi. Rất lâu sau, Húc Nghiêu mới mở miệng nói: "Ngươi vừa rồi nói gì? Lặp lại một lần nữa.” Mạc Tiểu Tình với cái đầu sững sờ trả lời: "Tôi vừa nói lời xin lỗi!” "Không phải câu này, câu tiếp theo.” Mạc Tiểu Tình ra sức hồi tưởng lại lời vừa rồi đã nói: "Tôi nói, bên ngoài có thể lau sạch, nhưng bên trong vẫn sẽ còn vết dầu.” Húc Nghiêu đột nhiên giọng nói trở nên vô cùng hưng phấn: "Đúng, chính là cái này. Không sai, cái tôi muốn chính là cái này.” Mạc Tiểu Tình nghe xong càng thêm mơ hồ, tự mình làm đồng hồ của Húc đội toàn là vết dầu, nhưng Húc đội hiện tại lại biểu hiện hưng phấn đến như thế. "Đúng vậy, cho dù là bên ngoài đồng hồ lau sạch sẽ đến thế nào, nhưng bên trong vẫn không có cách nào vệ sinh.” Mạc Tiểu Tình đành phải rụt rè hỏi một câu: "Húc Húc... đội, tôi thật không phải cố ý.” Còn chưa kịp để nàng phản ứng lại, Húc Nghiêu đột nhiên xông tới một cái ôm lấy nàng, xoay một vòng lớn mới buông nàng xuống. "Tiểu bất điểm, lần này thật sự may mắn có ngươi. Ta cuối cùng cũng có thể tìm được chứng cứ.”