Hắn vừa nói vừa mở bức ảnh Hoàng Hữu Sinh trong điện thoại ra đặt vào trước mặt Chu Duệ, Mạc Tiểu Tình ở bên cạnh quan sát những biểu cảm vi tế trên nét mặt của Chu Duệ.
Chu Duệ thoáng liếc nhìn bức ảnh một cái, đột nhiên con ngươi của mắt giãn to, biểu tình trên mặt cứng ngắc, âm thanh nói chuyện hạ thấp xuống rất nhiều,
"Ta..." Ta không quen hắn. Hơn nữa, cái tên này vốn dĩ là do ta hư cấu ra trong vở kịch, trong cuộc sống thực tế căn bản là không có."
Lưu Lập Hiên cũng đáp lời, "Bạn bè xung quanh ta cũng không có ai tên là Hoàng Hữu Sinh."
Mạc Tiểu Tình vừa nghe, lập tức nổi giận, điều này rõ ràng là nói dối trắng trợn, đến cả ngữ điệu nói chuyện cũng lớn hơn mấy decibel,
"Các ngươi coi ta ngốc sao? Cho dù là một cảnh sát thực tập vừa mới tốt nghiệp cũng có thể nhìn ra, cuộc cãi vã vừa rồi của các ngươi tuyệt đối không phải là tập kịch."
Lưu Lập Hiên uống cạn ly cà phê trên bàn trà, "Hai vị cảnh sát, ta cũng không hiểu vì sao các ngươi lại nghi ngờ chúng ta nói dối? Vốn dĩ ta cứ nghĩ các ngươi tìm ta là để nhanh chóng phá giải vụ án tỷ ta bị giết, ai mà biết các ngươi lại tới để dựng chuyện, điều tra cuộc sống riêng của ta. Ta không hiểu cuộc sống riêng của ta với vụ án của tỷ ta lại có quan hệ gì?"
Lưu Lập Hiên rất tức giận đứng người lên khỏi ghế sofa, "Nếu các ngươi vẫn còn ở đây quấn lấy những thứ hư vô, ta thật sự không có thời gian tiếp đãi các ngươi."
Nhìn tình cảnh này, tin rằng họ chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng Mạc Tiểu Tình tin tưởng vào phán đoán của chính nàng. Lúc này phải thực thi quyền hạn của cảnh sát. Nàng nhìn ra Chu Duệ rất sợ Lưu Lập Hiên, chỉ có thể "mời" họ trở về để điều tra riêng.
"Nếu hai vị không ngại, ta muốn mời các ngươi đến cục hình cảnh."...
Mạc Tiểu Tình nói câu này rất khách khí, nhưng lại không cho họ lý do để từ chối, Lưu Tiểu Ba trực tiếp đưa họ lên xe.
Bây giờ không có Húc Nghiêu ở bên cạnh tổ chức đại cục, Mạc Tiểu Tình là lần đầu tiên độc lập tiến hành thẩm vấn.
Lưu Tiểu Ba vỗ vỗ bả vai nàng, "Tiểu Tình, nàng không có vấn đề gì chứ? Nếu nàng căng thẳng, ta sẽ gọi thêm một cảnh viên vào giúp nàng."
"Không cần, ta có thể làm được!" Mạc Tiểu Tình cầm lấy quyển sổ ghi chép, thở sâu hai hơi rồi đẩy cửa phòng thẩm vấn.
Lưu Lập Hiên ngồi với vẻ ung dung tự tại, mười ngón tay hắn đan chéo đặt ở trên mặt bàn, mặc dù thân ở phòng thẩm vấn, một chút cũng không ảnh hưởng đến khí chất quý ông ưu nhã bẩm sinh của hắn.
Hôm nay hắn mặc bộ tây trang màu xám được cắt may vừa vặn, đồng hồ đeo tay Rolex phiên bản giới hạn dành cho nam giới trên tay càng làm nổi bật vẻ quý công tử của hắn. Lưu Lập Hiên hình như rất yêu thích chiếc đồng hồ này, vào ngày hắn trình báo vụ án, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trên tay hình như cũng đeo một chiếc đồng hồ.
Lưu Lập Hiên ngồi ở kia như một pho tượng đá không nhúc nhích, biểu tình trên khuôn mặt hắn khác một trời một vực so với dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn ban nãy, rất lạnh nhạt và xa cách.
Mạc Tiểu Tình vừa mới mở miệng hỏi một chút tư liệu cơ bản nhất, hắn vậy mà đã mở miệng nói:
"Cảnh sát, ta muốn giữ yên lặng cho đến khi luật sư của ta đến, đại diện ta trả lời những vấn đề liên quan của ngươi."
Mạc Tiểu Tình đầy mặt chấn kinh, nàng đột nhiên vỗ mạnh bàn thẩm vấn, lớn tiếng kêu gào,
"Lưu Lập Hiên, ngươi đừng quá cuồng như vậy! Ngươi không cảm thấy hành vi như hiện tại của ngươi, ngược lại sẽ khiến chúng ta càng thêm nghi ngờ sao?"
Lưu Lập Hiên hừ lạnh một tiếng, "Cảnh sát, lời ngươi nói này, thật giống như ta chỉ cần phối hợp điều tra của các ngươi, là có thể rửa sạch hiềm nghi của ta. Kỳ thật ta có nói hay không, các ngươi đã liệt ta vào danh sách kẻ tình nghi rồi phải không! Ta thật sự cảm thấy rất khôi hài, cảnh sát các ngươi không có khả năng phá giải vụ án của tỷ ta, bây giờ vậy mà lại nghi ngờ đến đầu ta. Cái này còn cần ta phối hợp làm cái quái gì chứ!"
"Lưu Lập Hiên, ta đã từng nói nghi ngờ ngươi giết tỷ ngươi lúc nào? Ngươi xác định đây không phải là biểu hiện của sự chột dạ sao!"
Mạc Tiểu Tình ăn nói lưu loát cũng không hề có chút giả dối nào, nàng vỗ vào bức ảnh Hoàng Hữu Sinh đang đặt trên mặt bàn, "Ta chỉ hỏi ngươi, người đàn ông trên bàn này rốt cuộc ngươi có quen hay không? Vừa rồi các ngươi cãi vã có nhắc đến người đàn ông kia bao nuôi tiểu tam, vợ đòi ly hôn, tên vậy mà lại còn gọi là Hoàng Hữu Sinh. Hoàng Hữu Sinh mà các ngươi nhắc đến có phải là tình nhân của tỷ ngươi hay không?"
Lưu Lập Hiên tùy ý khẽ nhún vai, nói một cách khinh thường: "Đã các ngươi nhận định ta có quan hệ với hắn rồi, vậy còn đến hỏi ta làm gì?"
Thấy Lưu Lập Hiên không phối hợp, Mạc Tiểu Tình đổi chủ đề hỏi: "Lưu Lập Hiên, ta lại hỏi ngươi, ngươi vì sao phải nói dối với cảnh sát chúng ta? Có người chứng thực ngươi chuyển ra từ biệt thự của tỷ ngươi, mà không phải vì công việc. Nghe người làm theo giờ nói, có một ngày ngươi với tỷ ngươi ầm ĩ một trận, ngươi đã đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng khách, cuối cùng còn chuyển ra ngoài. Lúc đó, ngươi còn la hét nói rằng hận tỷ ngươi."
Lưu Lập Hiên dứt khoát khoanh hai tay ôm ở trước ngực, lặng im không nói.
Mạc Tiểu Tình rất tức giận: "Ngươi không nói có phải là đại diện cho sự ngầm thừa nhận không? Ta bây giờ có thể nghi ngờ ngươi vì quan hệ giữa tỷ ngươi và Hoàng Hữu Sinh mà nảy sinh hiềm khích. Ngươi hận tỷ ngươi, cho rằng nàng cướp đi tình nhân của ngươi, lại còn không hiểu và ủng hộ thân phận đồng tính của ngươi, cho nên ngươi ôm hận trong lòng, giết tỷ ngươi!"
Lưu Lập Hiên lại cuồng tiếu hai tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề: "Cảnh sát các ngươi chính là dựa vào suy tưởng để làm án sao? Tỷ ta trước kia đã chết một cách không minh bạch, đến bây giờ còn chưa tìm được hung thủ. Ta vốn dĩ đã phiền não nổi giận, bi thương không thôi, cảnh sát các ngươi vậy mà lại hỏi những vấn đề ngu xuẩn như vậy. Ta quyết định giữ yên lặng, không trả lời nữa."
Lưu Lập Hiên nói xong quả nhiên ngồi ở kia không lên tiếng, như một cục đá, bất kể Mạc Tiểu Tình uy hiếp dụ dỗ như thế nào, đều ngậm chặt miệng, đến một lời cũng không hé răng.
Mạc Tiểu Tình rất thất bại, phải biết rằng nếu đội Húc ở đây, đã sớm một quyền đánh tới rồi. Nàng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Ba, hỏi tình hình tiến triển bên đó của hắn.
Tình hình rất không ổn, phía Lưu Tiểu Ba cũng không có tiến triển, Chu Duệ luôn trả lời lạc đề, vừa đụng phải vấn đề then chốt là liền giả câm giả điếc. Mặc kệ Lưu Tiểu Ba vung bao nhiêu cú đấm cũng vô ích.
Không còn cách nào khác, Mạc Tiểu Tình đành phải gọi điện thoại cho đội Húc, gửi nội dung nàng nghe được khi buổi sáng hôm nay đến phòng thiết kế của Lưu Lập Hiên, cũng báo cáo tình hình thẩm vấn.
Ba phút sau, Húc Nghiêu gửi tới phương án giải quyết, Mạc Tiểu Tình vừa nhìn, tiếu dung lập tức bò đầy trên gò má nàng.