Quẻ Bói Dẫn Nẻo Nhân Duyên

Chương 8



Giờ thì anh đã biết rồi.

Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi, còn xa hơn cả một cái tên.

Rời khỏi quán cà phê, tôi đi thẳng về nhà.

Thế nhưng lại khựng bước ngay nơi cầu thang.

Cửa lớn mở toang, ổ khóa như bị người ta phá hỏng.

Tôi hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, gõ ba con số, ngón tay dừng lại ngay giao diện gọi đi.

Sau đó, tôi chậm rãi bước vào.

Cảnh tượng trong nhà đập vào mắt—

Hỗn loạn.

Mọi thứ đều bị lục tung, vương vãi khắp nơi.

Trên sofa, là hai người mà cả đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại.

Trong tầm mắt không thấy Tiểu Nho.

Tôi hoảng hốt chạy vào, mới phát hiện nó bị nhốt ngoài ban công, lúc này đang cào cửa kính sủa điên cuồng.

Trái tim cuối cùng cũng thả lỏng.

Hai người trên sofa vừa thấy tôi, lập tức đứng bật dậy.

“Ồ, phú bà về rồi kìa.”

Giang Kiến Quốc cầm món Ultraman tôi mua cho Trì Hứa, nhe răng cười nham nhở.

“Nghe nói mày sinh con cho cậu ấm nào đó, chắc vơ được khối tiền? Chia cho bọn tao vài trăm vạn coi như xong đi.”

Giang Lập cũng hùa theo:

“Đúng đấy chị, chị làm vậy cũng hơi keo kiệt rồi.”

Tôi lạnh mặt:

“Tôi và các người đã chẳng còn liên quan gì nữa. Tiền thì không có, c/ú/t ra khỏi nhà tôi ngay.”

Giang Kiến Quốc nổi giận, hất mạnh Ultraman xuống đất.

“Ông đây tin chắc mày có! Hôm nay mà không đưa tiền, ông đây tuyệt đối không đi!”

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn là kẻ dễ nổi nóng.

Mà cơn giận ấy, từ trước đến nay đều trút lên mẹ và tôi.

Tôi cười lạnh:

“Đi hay không thì tùy.”

Nói xong, tôi định đi ra ban công bế Tiểu Nho vào.

Ai ngờ Giang Lập bất ngờ quỳ sụp trước mặt tôi.

“Xin chị đấy! Nếu không trả tiền, bọn nó sẽ c/h/ặt tay em mất! Em không muốn thành tàn phế đâu chị!

Em chỉ cần một triệu thôi!”

Hắn chắp tay, trông có vẻ thành khẩn.

Giang Kiến Quốc mặt mày sa sầm, kéo hắn dậy khỏi đất.

“Quỳ cái gì mà quỳ! Nó không đưa thì chúng ta đi tìm thằng thiếu gia kia, không thì đào cả m/ộ con mẹ mày lên, xem nó có chịu đưa không!”

Mẹ tôi mắc u/n/g t/h/ư, chính là vì hắn không cho đi bệnh viện trị liệu, nên mới kéo dài thành giai đoạn cuối.

Người c/h/ế/t rồi, vẫn còn bị chúng lôi ra nh/ụ/c m/ạ.

Sự nhẫn nhịn trong lòng tôi cuối cùng cũng vỡ nát.

Tôi tức đến run rẩy toàn thân.

“Được, tôi cho.”

Giang Kiến Quốc hơi sững, rồi đắc ý cười lớn.

“Tao biết ngay, dù có chuyển hộ khẩu, mày vẫn chảy dòng m/á/u nhà họ Giang.”

Tôi không đáp, xoay người đi vào bếp.

Lúc trở ra, trong tay đã nắm chặt một con d/a/o.

16

Bọn họ sững lại, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.

Giang Kiến Quốc bật cười ha hả, bước lại gần tôi.

“Con nhóc này cầm d/a/o dọa ai thế? Lại đây, mày c/h/ém đi, c/h/ém vào đây, tao đứng yên cho mày xem có dám ra tay không.”

Trong lúc hắn tiến sát đến, Giang Lập lại cất giọng như khuyên nhủ:

“Đúng đấy chị, nguy hiểm lắm, lỡ tay làm mình bị thương thì sao.”

Nghe thì như vì tôi, nhưng thực chất là lời đe dọa.

Tôi biết rõ mình không thể chống lại hai gã đàn ông.

Vì vậy, tôi giơ d/a/o lên, ánh mắt kiên quyết.

“Đừng ép tôi. Nếu có chuyện xảy ra, trong căn phòng này chỉ có ba người, các người cũng chẳng thoát được đâu.”

“Giang Phù!”

Có lẽ nhìn thấy quyết tâm trong mắt tôi, Giang Kiến Quốc gầm lên một tiếng, định lao tới cư/ớ/p d/a/o.

Tôi lập tức lùi lại vài bước, lưỡi d/a/o kề sát da thịt, lạnh buốt.

Bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng.

Hắn dừng bước, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn nghiến răng, từng chữ bật ra đầy hằn học:

“Được, hôm khác tao sẽ quay lại.”

Hắn xoay người bỏ đi.

Giang Lập cũng theo sau, trước khi đi còn cố tỏ ra đáng thương:

“Chị, cần gì phải làm căng vậy, chỉ cần đưa ít tiền thôi mà—”

“C/ú/t.”

Tôi lạnh lùng thốt ra một chữ, bàn tay vẫn siết chặt con d/a/o.

Hắn đành làm bộ tiếc nuối, rồi cũng rời đi.

Chỉ đến khi tiếng bước chân xa dần, tôi mới buông lỏng, cả người ngã ngồi xuống đất.

Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu bất chợt vỡ òa.

Tôi ôm chặt đầu gối, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi như vỡ đê.

Ngay lúc ấy, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.

Tôi lập tức nhặt con d/a/o lên, lau đi nước mắt, đứng dậy, giọng gắt gỏng:

“Sao? Còn muốn quay lại—”

Câu nói còn chưa dứt, tôi đã nhìn rõ bóng người nơi cửa.

Là Trì Dịch.