Quẻ Bói Dẫn Nẻo Nhân Duyên
Tôi là kẻ l/ừa đ/ảo chuyên nghiệp, từng giả làm bạch nguyệt quang của một công tử mù.
Giả vờ suốt 3 năm, tôi sinh cho hắn một đứa con rồi rời đi.
Năm năm sau, tôi bày sạp xem b/ó/i.
Gặp một đứa bé, nó đưa cho tôi 1000 tệ.
“Nói cho cháu biết mẹ cháu đang ở đâu.”
Tôi vừa nhét tiền vào túi thì một người phụ nữ vội vã chạy tới.
“Sao con lại ở đây? Mẹ tìm con nãy giờ.”
Người phụ nữ trông rất quen.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thì ra là bạch nguyệt quang thật sự của công tử mù năm ấy.
Tôi lặng im vài giây.
Sau đó lấy tiền đưa lại cho đứa bé.
“Mẹ cháu tìm được rồi, trả lại tiền cho cháu.”
Thế nhưng nó không nhận, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, mắt không hề chớp.
“Người cháu muốn tìm… không phải mẹ này.”
1
Tay tôi đang cầm tiền khựng lại giữa không trung.
Một lát sau, tôi quay sang nhìn Tống Phù.
“Trẻ con đùa thôi mà, cô cứ cầm lấy tiền đi.”
Cô ta nhận lấy, kéo tay đứa bé định rời đi.
Nhưng thằng bé cắn mạnh vào tay cô ta, giật lại tờ tiền 1000 tệ.
“Đây là tiền tiêu vặt của cháu, cô không được lấy!”
Tống Phù đau đến mức hít mạnh một hơi, cúi đầu quát:
“Trì Hứa!”
Nói xong, cô ta lại sững người, rồi ngồi xổm xuống dịu giọng:
“Nghe lời, theo mẹ về nhà, nếu không bố sẽ lo lắng đấy.”
“Dù sao bình thường các người cũng chẳng quan tâm cháu, sinh thêm đứa khác là được thôi!”
Trì Hứa hất tay cô ta ra, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, đưa tiền cho tôi.
Tống Phù khẽ cười lạnh, ánh mắt sâu xa:
“Được, vậy cứ xem đi. Xem xem mẹ cháu có còn cần cháu nữa không.”
Từ giọng điệu ấy, rõ ràng Trì Hứa đã biết cô ta không phải mẹ ruột mình.
Vậy thì, Trì Dịch có biết chuyện này không?
Nhưng khi tôi rời đi, rõ ràng tôi vẫn mang thân phận của Tống Phù.
Trong lòng tôi rối như tơ vò.
Thế nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, nhận lấy tiền từ Trì Hứa, hỏi:
“Cháu có biết ngày tháng năm sinh của mình không?”
Đáp án, tôi dĩ nhiên nhớ rõ.
Mười tháng mang nặng đẻ đau, mổ bụng sinh con, nỗi đau tưởng như c/h/ế/t đi sống lại.
Có muốn quên cũng không thể nào quên.
“Ngày 8 tháng 1 năm 2020.”
Thằng bé nghiêm túc nhìn tôi:
“Bố nói hôm đó lạnh lắm.”
Tôi nhớ rõ.
Hôm ấy trời đổ một trận tuyết.
Trong phòng bệnh cũng như ngoài trời, trắng xóa một màu.
Tôi vốn thân thể yếu ớt, dù bật điều hòa sưởi ấm, tay chân mùa đông vẫn lạnh ngắt.
Đêm hôm đó, Trì Dịch ngồi ở cuối giường, giúp tôi ủ ấm đôi chân.
Ngồi suốt một đêm.
Nhưng người anh ta sưởi ấm là Tống Phù, chứ không phải Giang Phù.
Tôi nhìn Tống Phù đứng trước mặt, ép những hồi ức ấy trở về nơi sâu kín trong tim.
Sau đó, tôi lấy que gỗ ra, giả vờ bắt đầu gieo quẻ.
Một lúc lâu, tôi nói:
“Cháu và mẹ mình vốn không có duyên phận, không cần tìm nữa.”
Đôi môi Trì Hứa bất chợt mím chặt, sắp bật khóc.
“Cô lừa người.
Rõ ràng bố đã nói, mẹ đang ở nơi l/ừa đ/ảo nhiều nhất.”
2
Tôi quả thật rất giỏi lừa người.
Là một kẻ l/ừa đ/ảo chuyên nghiệp.
Tôi từng giả làm phụ huynh, bạn gái, tiểu tam, lần nào cũng nhận được lời khen.
Tôi từng chơi tình yêu qua mạng, dỗ ngọt lấy hơn hai nghìn rồi chia tay, coi như cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Tôi còn ở quán bar dỗ đám thiếu gia nhà giàu mở r/ư/ợu, một chai mấy chục vạn.
……
Nhưng cú l/ừ/a lớn nhất trong đời tôi.
Chính là giả làm Tống Phù, lừa Trì Dịch suốt 3 năm.
Tống Phù ra nước ngoài, Trì Dịch đi theo, trên đường gặp tai nạn, tổn thương đôi mắt, trở thành người mù.
Từ đó anh ta ngày ngày sa sút, tính tình u uất.
Cha mẹ Trì Dịch không đành lòng nhìn con như vậy, bèn tìm tôi giả làm Tống Phù.
Để nhập vai cho trọn vẹn, tôi bỏ ra không ít công sức.
Tập chơi bass, điều chỉnh giọng nói, học cách ca hát.
Đúng vậy, họ là những người chơi nhạc.
Ban nhạc khi ấy đang có chút tiếng tăm, nhưng Tống Phù chọn ra nước ngoài du học.
Thế là tan rã.
Lần đầu tiên tôi gặp Trì Dịch, anh ta ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn bóng cây ngoài kia.
Đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Tôi bắt chước giọng điệu của Tống Phù, nói với anh ta rằng tôi đã trở về.
Nhưng không ngờ, câu đầu tiên anh ta thốt ra lại là—
“Vì sao phần dạo đầu của bản demo đó em lại dùng nhị hồ?”
Tôi từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng cần đến diễn xuất.
Có thể là ôm đầu khóc lớn, có thể là một trận cãi vã nảy lửa, hoặc cũng có thể là cảnh hòa giải ấm áp.
Nhưng tuyệt nhiên không nghĩ sẽ là tình huống thế này.
Vì thế, tôi lắp bắp nửa ngày, chỉ nói được một câu:
“Để phát huy văn hóa truyền thống.”
Lời vừa dứt, không khí cũng lặng im.
Trì Dịch nghiêng đầu, trong đôi mắt vô thần thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Rất lâu sau.
Anh ta nói:
“Anh muốn nghe em hát bài hát đầu tiên của chúng ta.”
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
May mắn là tôi đã luyện từng ca khúc của bọn họ cả trăm ngàn lần, thuộc làu làu.
Trì Dịch ngồi trước đàn piano, đệm nhạc cho tôi.
Dù đôi mắt không còn ánh sáng, anh vẫn chơi rất hay.
Chỉ là không còn nhìn thấy bản nhạc nữa.
Bài hát kết thúc, anh nói:
“Hát rất hay, còn hay hơn trước kia.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com