Chân tôi mềm nhũn, quỳ rạp trên tuyết, run lẩy bẩy.
Giọng mắng chửi của Dư Vãn lúc này nghe như tiếng trời:
"…Đệt, thế kỷ 21 rồi còn chơi thuốc nổ! Xã hội pháp trị quét mãi không xong mấy cái đám phá hoại! Toàn loại ngoài vòng pháp luật, tống hết chúng nó vào tù, xử chung thân, xử tử, b.ắ.n c.h.ế.t mẹ cho rồi. Anh, bắt hết rồi thì đừng tha cho đứa nào!"
"Được rồi, em đi xem tình hình Tang Ninh thế nào, còn lại để tụi anh xử lý."
Dư Vãn vừa nhìn liền thấy tôi đang quỳ trong tuyết, hét toáng lên, "Tang Ninh, dậy mau, cậu có thai rồi, đừng bò lê bò toài nữa!"
Bên cạnh, Thời Hoài Tự đang phối hợp tháo b.o.m với cảnh sát bỗng cứng đờ, quay đầu nhìn tôi chằm chằm.
Không đợi Dư Vãn lại gần, anh ta cởi áo khoác da, chẳng nói chẳng rằng, bế tôi đang nói chuyện với bạn thân, mặt không cảm xúc bước lên xe.
"Ê, ê, anh là ai vậy, không thèm nói tiếng nào—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rầm!
Tiếng cửa xe đóng sầm lại, cắt ngang tiếng phản đối của Dư Vãn.
Anh nhét tôi vào ghế sau, cũng ngồi vào, nhìn tôi với ánh mắt u ám.
Tôi bất giác co người lại nép vào góc, "Anh đừng như vậy, em… em sợ mà—"
"Biết sợ mà còn dám lao vào! Em tưởng đang chơi trò nằm né b.o.m chắc!"
Sau một khoảng im lặng ngắn, anh mắng tôi một trận té tát.
Thời Hoài Tự trước giờ chưa từng dùng giọng nghiêm khắc như vậy với tôi, nước mắt tôi lập tức rơi lã chã.
"Bom là gắn trên người anh đấy!" Anh giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, "Lỡ Tống Duyện bấm nút thì sao?"
Thấy anh còn định nói nữa, tôi nhắm mắt ngả người vào lòng anh, "Thôi xong, em sợ quá ngất luôn rồi."
Thời Hoài Tự nghẹn họng, hít sâu một hơi, gân trán giật giật liên hồi.
Anh đột nhiên siết chặt tôi vào lòng, lúc này tôi mới nhận ra, tay anh đang run.
"Lúc đó anh tính nhảy ra ngoài cửa sổ, như vậy cho dù lính b.ắ.n tỉa không kịp nổ súng, có nổ thì cũng không liên lụy đến em. Nhưng tại sao em lại ôm lấy anh? Trước giờ chưa từng thấy em khỏe vậy."
"Em không nghĩ nhiều thế đâu. Trước giờ xem TV, thấy có b.o.m thì nằm xuống, chẳng lẽ em ôm Tống Duyện chắc…"
"Em—" Thời Hoài Tự nghẹn lời, cũng không biết nói gì nữa.
May mắn là chúng tôi vẫn còn sống.
"Vết thương của anh băng bó xong chưa?" Tôi hỏi.
"Rồi."
"Em không tin, cho em xem."
"Ninh Ninh," anh dở khóc dở cười, "ở chỗ bẹn đó."
Tôi cúi đầu cởi quần anh, "Vợ chồng già rồi, anh ngại cái gì?"
Giọng Dư Vãn vọng vào từ bên ngoài qua lớp kính xe, u uất: "…Đúng rồi, tôi nghi bạn tôi bị bạo hành gia đình, chồng cô ấy bắt cóc cô ấy, cô ở hội phụ nữ đúng không?"
Cô ấy vừa nói, vừa kéo cửa xe.
Ánh sáng tràn vào.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đang quỳ giữa hai chân Thời Hoài Tự, tay đặt trên thắt lưng anh, đang mở được nửa cái quần.
Dư Vãn cầm điện thoại, mặt không biểu cảm nhìn chúng tôi ba giây, rồi đóng cửa lại.
"Đúng rồi, chó bị ngược đãi, mấy người có quản không? Không tìm hội phụ nữ nữa, tìm hội bảo vệ động vật…"