Thẩm Quốc Lương đến nhà họ Chu với thân hình trần trụi, trên lưng đeo một bó gai.
Đối với hôn sự của hai nhà Thẩm và Chu, người quan tâm nhất chính là Thẩm Kiến Tân.
Thậm chí, nếu không phải vì Chu Chiêu Chiêu năm nay phải tham gia kỳ thi đại học và chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, có lẽ ông ta đã sớm bắt hai người kết hôn rồi.
Khi nghe tin Chu Chiêu Chiêu muốn hủy hôn, Thẩm Kiến Tân vội vàng tìm Thẩm Quốc Lương, không nói không rằng trực tiếp đánh một trận rồi lôi đến.
"Còn không mau cầu xin Chiêu Chiêu và chú Chu tha thứ." Thẩm Kiến Tân nói với Thẩm Quốc Lương.
Cõng gai đến xin tội?
Chu Chiêu Chiêu cười nhạt.
Thẩm Kiến Tân đá mạnh vào Thẩm Quốc Lương, "Hôm nay nếu chú Chu và Chiêu Chiêu không tha thứ cho mày, xem tao xử lý mày thế nào."
"Lão Thẩm, anh làm gì thế? Mau cởi trói cho con đi." Chu Chính Văn mặt tươi cười, tự tay đỡ Thẩm Quốc Lương dậy, "Chuyện nhỏ thôi, anh xem có cần phải làm thế không?"
"Đồ ngốc," Thẩm Kiến Tân đau lòng, nhìn Thẩm Quốc Lương định đánh tiếp, "Đồ nghịch tử."
"Không cần đâu," Chu Chính Văn kéo ông ta lại, "Thời trẻ ai chẳng có lúc phạm sai lầm?"
Thẩm Kiến Tân nghe vậy, trong lòng lập tức nhẹ nhõm.
Chỉ nghe ông tiếp tục, "Nhưng bây giờ không còn thời phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, chúng ta làm cha mẹ cũng phải tôn trọng ý kiến của con cái."
"Lão Chu..." Thẩm Kiến Tân trong lòng lại thấp thỏm.
"Anh nghe tôi nói hết đã," Chu Chính Văn kéo tay Thẩm Kiến Tân ngồi xuống bàn đá trong sân, "Bây giờ đều đề cao tự do yêu đương, không thể vì quan hệ tốt giữa hai ta mà tạo ra một cặp oan gia."
"Ép duyên không ngọt ngào, sau này con cái còn oán trách chúng ta."
"Lão Chu, không phải vậy đâu." Thẩm Kiến Tân vội vàng nói, "Quốc Lương nó chỉ là nhất thời mê muội, trong lòng nó vẫn để ý đến Chiêu Chiêu."
"Chú Chu, cháu biết lỗi rồi, cháu thật lòng thích Chiêu Chiêu." Thẩm Quốc Lương cũng vội vàng nói.
Hôm đó từ vũ trường ra, Thẩm Quốc Lương quay đầu đi nhậu với đám bạn, căn bản không để ý đến lời Chu Chiêu Chiêu.
Kể cả bây giờ.
Theo hắn, tất cả chỉ là trò của Chu Chiêu Chiêu để thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.
Đàn bà con gái, ai chẳng có lúc giận dỗi?
Tức giận muốn hủy hôn?
Cũng không sao, dỗ dành một chút là xong.
Nhưng không ngờ Thẩm Kiến Tân lại chơi lớn như vậy, không biết từ đâu lôi ra một bó gai.
Dù là đến cổng nhà Chu Chiêu Chiêu mới đeo lên, nhưng cũng rất đau.
Nhưng nếu hắn dám phản kháng, hoặc hôm nay không làm Chu Chiêu Chiêu vui, Thẩm Kiến Tân sẽ ngừng cấp tiền sinh hoạt phí cho hắn.
Chu Chiêu Chiêu suýt nữa thì nôn vì bộ mặt giả tạo của hắn.
"Chiêu Chiêu, chú biết là Quốc Lương có lỗi với cháu, cháu yên tâm chú nhất định sẽ xử lý nó thật tốt, lần sau nó dám tái phạm, chú đánh gãy chân nó."
"Lần sau mới đánh gãy à?" Chu Chiêu Chiêu trợn mắt nhìn Thẩm Kiến Tân, "Ồ, vậy cháu không chịu nổi đâu."
Thẩm Kiến Tân mặt đỏ bừng.
Cười gượng, "Ừ, chú đi đánh nó cho cháu xả giận."
"Chú Thẩm," Chu Chiêu Chiêu gọi ông ta lại, "Không cần đánh nữa."
Chó quen đường cũ.
Thẩm Quốc Lương lần này có thể cùng Chu Mẫn Mẫn, lần sau sẽ là Vương Mẫn Mẫn, Triệu Mẫn Mẫn...
Nhưng Thẩm Quốc Lương lại tưởng Chu Chiêu Chiêu đã thay đổi ý định, "Anh nói rồi mà, Chiêu Chiêu thích anh như vậy, nhất định không nỡ để anh bị bố đánh đâu."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ý em là," Chu Chiêu Chiêu ngẩng mặt nhìn hai cha con, kiên định nói, "Chúng ta hủy hôn."
Trong sân, ánh nắng xuyên qua tán liễu rậm rạp chiếu xuống, in bóng khuôn mặt cô gái trắng ngần.
Lúc trước Thẩm Quốc Lương đồng ý đính hôn với Chu Chiêu Chiêu, chính là vì cô trắng, xinh đẹp hơn cả những cô gái thành phố.
Bây giờ cũng vậy.
Chỉ là cô gái xinh đẹp này tính khí hơi lớn, lần này như đã quyết tâm hủy hôn với hắn.
Mà Chu Chính Văn lại là người cực kỳ cưng chiều con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trước đây ông vốn không ưa Thẩm Quốc Lương, một tay chơi chỉ biết tiêu tiền của gia đình.
Nhưng không ngờ con gái cưng của ông lại chỉ để mắt đến hắn, nhất quyết không lấy ai khác.
Lúc này ông chỉ mong mau chóng hủy hôn.
Dù lời nói này có hơi phụ lòng bạn cũ Thẩm Kiến Tân, nhưng làm ăn là làm ăn, hạnh phúc cả đời của con gái mới là điều không gì so sánh được.
"Anh đã như vậy rồi, em vẫn muốn hủy hôn sao?" Thẩm Quốc Lương tức giận nói.
Hắn cảm thấy hôm nay bị Thẩm Kiến Tân lôi đến, lại còn bằng cách cõng gai xin tội, đã đủ cho Chu Chiêu Chiêu thể diện rồi.
Nhưng con đĩ này lại còn muốn xúi giục bố hắn đánh hắn.
Đánh gãy chân hắn?
Giờ còn muốn hủy hôn!
Cô tưởng rằng Thẩm Quốc Lương không có Chu Chiêu Chiêu thì không sống nổi sao?
"Em tưởng anh muốn lấy em sao?" Thẩm Quốc Lương đứng dậy tức giận hét lớn, "Hai đứa mình đã đính hôn rồi, ngoài nắm tay em chẳng cho anh làm gì, em tưởng đang chơi trò gia đình sao?"
"Lại còn như một tiểu thư, cả ngày bắt anh dỗ dành, xoay quanh em," Thẩm Quốc Lương thẳng thừng nói ra hết nỗi bực tức trong lòng, "Anh muốn hôn em một cái cũng không được, huống chi là lên giường."
"Em thật sự coi mình là công chúa sao?"
"Em chỉ là một cô gái quê, toàn thân mùi phân gà."
"Anh không tìm người khác, chẳng lẽ đi tu?"
"Đét" một tiếng.
"Xin lỗi nhé." Là giọng của Chu Chính Văn, "Lão Thẩm, nhất thời không nhịn được."
Thẩm Kiến Tân: "..."
Người ta đã đánh rồi, giờ xin lỗi còn tác dụng gì?
Nhưng ông ta có thể nói gì?
"Đồ khốn nạn, mày nói cái gì thế?" Thẩm Kiến Tân lại định đánh, bị Chu Chính Văn ngăn lại, "Lão Thẩm, anh xem hai đứa bây giờ, hay là tạm thời hủy hôn đi."
"Anh nghe nói ngân hàng gần đây lại có một đợt chỉ tiêu cho vay?" Chu Chính Văn kéo Thẩm Kiến Tân ngồi xuống, "Đúng lúc tôi muốn mở rộng thêm một nhà xưởng."
"Mở rộng nhà xưởng lớn cỡ nào?" Thẩm Kiến Tân mắt sáng lên, nhưng đồng thời trong lòng cũng hối hận.
Hối hận không đánh Thẩm Quốc Lương thêm một trận nữa.
Làm ăn tốt thế này mới có thể mở rộng nhà xưởng!
Nhưng Chu Chính Văn rõ ràng đã quyết định hủy hôn, đánh một cái rồi cho một cái kẹo, ông ta không thể không nhận cái kẹo này.
Thẩm Kiến Tân lặng lẽ uống một ngụm nước, trong lòng đau đớn, nhưng vẫn muốn cứu vãn.
"Anh xem hai đứa trẻ đang nóng giận," ông ta nói, "Hay là để chúng bình tĩnh lại đã."
"Nếu sau khi bình tĩnh vẫn muốn hủy hôn, tôi tuyệt đối không ngăn cản."
"Chú Thẩm," Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, kiên định nói, "Cháu bây giờ rất bình tĩnh."
"Hơn nữa, danh tiết của Chu Mẫn Mẫn đã thuộc về Thẩm Quốc Lương rồi, chú còn muốn chúng cháu bình tĩnh cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn không muốn chịu trách nhiệm với Mẫn Mẫn?" Chu Chiêu Chiêu quay đầu nhìn Chu Chính Văn, "Bố ơi, con gái nhà mình rẻ rúng đến vậy sao?"
Thẩm Kiến Tân: "...Không phải..."
Không phải cái gì?
Chẳng lẽ còn muốn bắt chước Nga Hoàng Nữ Anh sao?
Vậy con gái nhà họ Chu thật sự quá rẻ rúng rồi.
Vì vậy hôn sự này nhất định phải hủy.
"Chu Chiêu Chiêu." Thẩm Quốc Lương về đến phòng mình, đ.ấ.m mạnh vào bàn, "Mày đợi đấy, một ngày nào đó tao sẽ khiến mày phải hối hận!"
Chu Chiêu Chiêu xinh đẹp lúc này đang đứng căng thẳng trước cổng ủy ban huyện.
"Dương Duy Lực?" Ông bảo vệ suy nghĩ một chút, "Hình như dạo này không thấy cậu ấy đâu."
"Cháu đến nhà cậu ấy tìm thử xem."
Cô chính là vì không thấy người nhà nên mới đến cơ quan tìm.
Chẳng lẽ người này sợ phải chịu trách nhiệm, bỏ chạy rồi?