Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 539:





Nhìn bóng dáng người phụ nữ rời đi, tâm trạng của Giản Tâm Nhu cực kỳ vui vẻ.

Cô ta vừa định đứng dậy, nhưng cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.

Giản Tâm Nhu dụi mắt một chút, cảm thấy người mình nóng bừng và khô khát cổ họng.

Nhưng nước trên bàn thì không thể uống, nên cô ta đành uống thêm vài ngụm canh.

Thực tế thì chỗ làm của Sở Phiên hoàn toàn không có việc gì. Giản Tâm Nhu đã mua chuộc đồng nghiệp của anh ta để người này có thể kéo anh ta đi.

Nếu không, cho dù Hứa Thu có trúng thuốc, Sở Phiên chắc chắn sẽ giúp cô ấy, và kế hoạch của cô ta sẽ đổ vỡ hoàn toàn.

Không biết người bên ngoài đã hành động được chưa?

Ý nghĩ của Giản Tâm Nhu có phần m.ô.n.g lung, cô ta hoàn toàn không nhận ra mình đang có dấu hiệu bất thường.

"Giản Tâm Nhu?"

Một giọng nói không chắc chắn vang lên, Giản Tâm Nhu quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chu Định Quốc vừa bước vào đã thấy một người phụ nữ đứng quay lưng lại với mình, anh ta lên tiếng và nhận ra gương mặt Giản Tâm Nhu đỏ bừng một cách kỳ lạ.

Anh ta có chút khó hiểu, dừng chân, ánh mắt của Giản Tâm Nhu nhìn anh ta sao mà kỳ lạ đến vậy?

"Chu Định Quốc?"

Giản Tâm Nhu gần đây bận rộn với việc hãm hại Hứa Thu, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở khu nhà.

"Anh không phải đã vào tù rồi sao? Sao ra nhanh vậy!"

Giọng cô ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhận ra mình đã nói ra suy nghĩ thật trong đầu, Giản Tâm Nhu vội vàng thay bằng một nụ cười dịu dàng: "Anh đến tìm em à?"

"Không phải em gọi anh đến sao? Em uống rượu à? Sao mặt đỏ thế này?"

Chu Định Quốc đi đến gần, nhíu chặt mày, cảm giác có gì đó không ổn.

Giản Tâm Nhu không biết anh ta đã ra tù sao? Làm sao có thể!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nóng quá..."

Giản Tâm Nhu không biết vì sao, nhưng cảm thấy một cảm giác nóng bức đang lan tỏa khắp người.

Cô ta không nhận ra rằng ánh mắt mình nhìn Chu Định Quốc đã trở nên dịu dàng như nước.

Chu Định Quốc tuy đã không còn tình cảm với Giản Tâm Nhu, nhưng bản năng của đàn ông vẫn khiến anh ta không thể ngăn mình nhìn cô ta thêm vài lần.

"Giúp em với..."

Giản Tâm Nhu cũng không rõ mình đang làm gì, cô ta theo bản năng nhào vào vòng tay của người đàn ông.

Cảm nhận sự mềm mại ấm áp trong lòng, Chu Định Quốc hít sâu một hơi, mắt đỏ lên.

Anh ta biết rõ Giản Tâm Nhu chắc chắn đã trúng thuốc, trước đây khi còn lăn lộn ngoài xã hội, anh ta từng gặp những cô gái bị chuốc thuốc, và phản ứng của cô ta lúc này hoàn toàn giống hệt.

Chu Định Quốc tự nhận mình không phải chính nhân quân tử, tự nhiên không thể làm ngơ trước tình huống này.

Giản Tâm Nhu cũng nhận thức được điều bất thường, nhưng đã quá muộn, cô ta không thể kháng cự lại tác dụng mạnh mẽ của thuốc.

Không ngờ vì sợ thuốc không đủ tác dụng mà cô ta đã bỏ vào liều quá mạnh, giờ lại thành ra tự chuốc họa vào thân!

"Em chắc chứ?"

Chu Định Quốc ôm cô ta trong tay, bước ra ngoài, hỏi nhỏ.

Tư thế của hai người lúc này, từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ như một cặp đôi đang tình tứ.

"Nóng quá, giúp em với..."

Mặt Giản Tâm Nhu đỏ bừng, tay vô thức sờ soạng Chu Định Quốc.

Cảm giác này thực sự quá hỗn loạn, người phụ nữ từng cao ngạo đến mức anh ta muốn tôn thờ nay lại trở nên buông thả thế này.

"Đây là em tự nguyện, không thể trách anh được."

Chu Định Quốc cười lạnh, dù giờ anh ta đã chán ghét Giản Tâm Nhu, nhưng không có nghĩa anh ta không muốn ngủ với cô ta.

Hai người trước đây dù có ôm hôn cũng chỉ là những chiêu trò của Giản Tâm Nhu để giữ chân anh ta, cô ta không hề ngốc, chưa từng trao hết cho con cá mình nắm trong tay.