Chu Định Quốc đang đi trên đường từ cửa hàng cung ứng về, tay cầm tiền thừa sau khi mua thuốc lá, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, trông có vẻ lêu lổng, không hề có ý định nghiêm túc.
Một đứa trẻ cầm một tờ giấy gấp đôi lại, vừa hít mũi vừa tìm đến anh ta.
Chu Định Quốc nhướn một bên lông mày, rút tờ giấy từ tay đứa bé: "Biết tôi là ai không? Đưa nhầm rồi phải không?"
Người phụ nữ nào lại có ý định gửi thư cho một tên vừa ra tù như anh ta cơ chứ?
"Không nhầm đâu, người đó bảo phải tìm Chu Định Quốc, tôi biết là anh."
Giọng nói của đứa bé có chút ngọng nghịu, vừa đưa giấy cho anh ta xong là nó đã vội vã rời đi, cùng lúc lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo màu sắc rất đẹp. Nó ngắm nhìn chiếc kẹo quý báu mà vẫn không nỡ ăn, rồi lại cất vào túi.
Đó là chiếc kẹo mà người chị xinh đẹp vừa rồi, người mà nó không thấy rõ mặt, đã cho nó. Mùi thơm của trái cây bay lên làm nó biết chắc kẹo này rất ngon.
Chu Định Quốc cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, nội dung trên đó khiến mặt anh ta lập tức căng lại.
"Định Quốc, nghe nói anh ra tù rồi, em muốn mời anh một bữa ăn, trước đây là lỗi của em..."
Trên giấy chỉ có vài dòng ngắn, phía dưới là thời gian và địa điểm mà không hề có tên người gửi.
Nhưng Chu Định Quốc biết, người đó chắc chắn là Giản Tâm Nhu.
Anh ta không còn yêu Giản Tâm Nhu nữa, nhưng vẫn muốn biết cô ta rốt cuộc muốn gì.
Anh ta không tin Giản Tâm Nhu thật sự đã nhận ra lỗi lầm của mình. Nếu như vậy, tại sao lúc anh ta ở trong tù, cô ta chưa từng đến thăm anh ta lần nào?
Chu Định Quốc vò nát tờ giấy trong tay rồi ném đi, nhưng trong lòng lại không thoải mái như hành động của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Dù sao thì cũng chẳng có việc gì, chiều nay cứ đi một chuyến xem sao."
Anh ta suy nghĩ một lát, rồi về nhà thay một bộ quần áo, ít ra cũng phải chỉnh chu một chút.
"Đây là tiền đặt cọc, việc xong xuôi tôi sẽ thanh toán phần còn lại."
Giản Tâm Nhu quen được không ít những thanh niên không tử tế, người trước mặt chính là một trong số đó.
Cầm tiền, anh ta cười đến mức híp cả mắt, ánh mắt dán vào mặt Giản Tâm Nhu lúc này đã chuyển sang nhìn chằm chằm vào đống tiền: "Cô yên tâm, tôi làm việc tuyệt đối không có vấn đề."
Dù chưa từng làm loại chuyện này, nhưng số tiền Giản Tâm Nhu đưa ra thật sự quá hấp dẫn, khiến anh ta không thể từ chối.
Xử lý xong việc này, Giản Tâm Nhu chỉnh lại chiếc áo khoác trắng của mình, nở nụ cười vừa đủ, dịu dàng bước vào nhà hàng cô ta đã đặt trước.
"Chị Hứa Thu, trước đây là lỗi của em, không biết giữ khoảng cách khi giao tiếp với anh Sở Phiên, khiến chị hiểu lầm. Em hy vọng chị có thể rộng lượng bỏ qua, em thật sự không muốn làm tổn thương mối quan hệ giữa hai người."
Giản Tâm Nhu nói những lời thật dễ nghe, gương mặt tỏ vẻ chân thành, nhìn như thể cô ta đang thực sự hối lỗi.
Cô ta cầm lấy một cốc nước đã rót từ ấm, đưa đến trước mặt Hứa Thu.
Ánh mắt của Hứa Thu lóe lên, cô ấy khẽ mỉm cười: "Không sao đâu, tình cảm giữa tôi và Sở Phiên luôn rất tốt, không vì chút chuyện nhỏ này mà có vấn đề được. Tôi biết cô không cố ý."
Ba chữ "không cố ý" được nhấn mạnh, nhưng vì trong lòng đang có chuyện, Giản Tâm Nhu không để ý.
Ba người bắt đầu dùng bữa, Giản Tâm Nhu không ngừng nhìn vào ly nước của Hứa Thu, chờ cô ấy uống.
Nhưng mãi chẳng thấy cô ấy uống nước, khiến Giản Tâm Nhu bắt đầu cau mày.
Bữa ăn đã đến một nửa, vậy mà Hứa Thu vẫn chưa uống nước.