Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 507:





"Người nhà họ Chu mà đối xử không tốt với dì Từ, chúng ta cũng chẳng ngán, dù gì sau lưng dì ấy đâu phải không có người chống đỡ."

Lời khuyên của Giản Vân Đình vừa hay trùng khớp với suy nghĩ trong lòng Lý Văn Thư, cô khẽ gật đầu đồng tình.

Giản Vân Đình vốn biết Chu Văn Bác, ông ấy là người liêm khiết, thực sự là một quan chức tốt.

Chỉ là, trong ấn tượng của anh, người đàn ông này vẫn chưa tái hôn. Trước đây, vợ cũ của ông đã từng tìm ông một lần, cũng không biết cuối cùng hai người có quay lại với nhau không.

Nhưng bây giờ, tình hình đã khác, bởi vì bên cạnh Chu Văn Bác đã có Từ Tú Liên, ông ấy không còn cô đơn một mình nữa.

Còn lúc này, người mà hai người họ lo lắng là Từ Tú Liên đã đến nhà họ Chu.

Xe của Chu Văn Bá chạy vào sân, ông tự mình xuống xe mở cửa cho Từ Tú Liên.

"Ơ kìa, lão Chu, người phụ nữ bên cạnh anh là ai vậy?"

Một hàng xóm tò mò đứng bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, trong lòng lập tức sinh ra hiếu kỳ.

Bà ta không nhớ nổi đã bao nhiêu năm chưa thấy Chu Văn Bá đưa người phụ nữ nào về nhà, kể từ khi người phụ nữ trước kia rời đi, căn nhà này luôn lạnh lẽo, chỉ còn lại ba người đàn ông.

Ánh mắt soi mói của Hồ Thúy dừng lại trên khuôn mặt của Từ Tú Liên, nhìn kỹ thì thấy khá xinh, nhưng so với mấy người phụ nữ từng được giới thiệu cho Chu Văn Bác, vẫn có chút kém hơn.

"Đây là vợ tôi."

Chu Văn Bác nói rất thẳng thắn, không hề giấu giếm, giới thiệu Từ Tú Liên.

Từ Tú Liên mỉm cười với Hồ Thúy, lịch sự gật đầu chào.

"Anh đi đậu xe, em cứ vào nhà trước đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Văn Bác nói với Từ Tú Liên, rồi lái xe đi về phía bãi đậu.

Khi Từ Tú Liên chuẩn bị bước vào nhà, Hồ Thúy mắt đảo một vòng rồi gọi bà lại.

"Này, cô từ đâu đến vậy? Hai người quen nhau như thế nào? Đã ở bên nhau bao lâu rồi?"

Hàng loạt câu hỏi của Hồ Thúy ào ạt đổ tới làm Từ Tú Liên choáng váng.

Bà không thích cách chất vấn này, môi mím lại một chút, rồi trả lời: "Tôi từ quê..."

"Ha, thì ra là người ở quê à."

Vừa nghe thấy Từ Tú Liên nói về thân phận của mình, sắc mặt Hồ Thúy lập tức thay đổi, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, giọng nói cũng mang theo chút giễu cợt.

Bà ta thậm chí còn chưa nghe hết lời của Từ Tú Liên mà đã vội vàng ngắt lời.

Người ở quê thì sao chứ?

Từ Tú Liên cau mày, không cho rằng thân phận mình có gì thấp kém, nghĩ vậy nên bà cũng hỏi lại.

"Người ở quê thì vừa quê mùa lại vừa nghèo nàn. Phó thị trưởng Chu dù sao cũng là một quan lớn, gặp bao nhiêu người phụ nữ rồi, sao lại để mắt đến cô được chứ?"

Hồ Thúy chẳng nghĩ đến cảm xúc của Từ Tú Liên, nói thẳng ra.

Bà ta thực sự không coi ai ra gì, bởi vì bà ta là người thành phố, lại lấy chồng thành phố, cũng là một quan chức, dù cấp bậc không cao bằng Chu Văn Bác nhưng bà ta vẫn thường tỏ thái độ hống hách với người khác.

"Hồ Thúy, tư tưởng của cô có vấn đề rồi đấy. Bây giờ là bình đẳng cho mọi người, nếu tôi còn nghe cô nói như vậy, đừng trách tôi báo cáo lên trên."

Giọng nói lạnh lùng của Chu Văn Bác vang lên sau lưng hai người, Hồ Thúy quay đầu nhìn ông, giật mình không biết ông đã đứng đó từ khi nào.

Chu Văn Bác tuy không phải là người dễ gần, nhưng lúc bình thường vẫn giữ thái độ hòa nhã với mọi người. Đây là lần đầu tiên bà ta thấy ông lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế!

Hồ Thúy bị dọa lùi lại một bước, nghe rõ lời của Chu Văn Bác thì càng kinh hãi, nếu vì lời này mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng, thì bà ta thực sự tiêu đời!