Giản Minh Lôi đột nhiên nhận ra tình cảm của mình dành cho Trịnh Thanh Thanh. Nhưng xét theo lý lẽ, bây giờ hai người họ đang trong thân phận anh em, hơn nữa Trịnh Thanh Thanh còn quá nhỏ, việc hai người ở bên nhau là trái với lẽ thường.
Anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của Trịnh Thanh Thanh, không khỏi cảm thấy một chút tội lỗi.
Giản Minh Lôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, rồi nhanh chóng đứng dậy: "Thanh Thanh, em cứ chơi ở đây một lát nhé, anh đi xem quá trình làm đồ gỗ. Có khách hàng thì gọi anh."
Anh ta nói rồi vội vàng rời đi, bước chân lộ ra chút hối hả.
"Con cá đã mắc câu rồi."
Nhìn theo bóng lưng anh ta, nụ cười ngây thơ, trong sáng trên gương mặt Trịnh Thanh Thanh bỗng biến mất, thay vào đó là một nụ cười hoàn hảo, hoàn toàn không giống một cô bé mới mười mấy tuổi.
Nếu lúc này Giản Minh Lôi quay đầu lại, chắc chắn anh ta sẽ bị ánh mắt đầy mưu kế của Trịnh Thanh Thanh làm cho giật mình. Nhưng anh ta đã không quay lại.
Trịnh Thanh Thanh vui vẻ ngân nga một bài hát không rõ tên. Cô ta không phải là cô bé ngây thơ không biết gì.
Cô ta cũng hiểu rất rõ rằng Giản Minh Lôi là con trai cả của nhà họ Giản, còn được coi trọng hơn cả Giản Minh Diệu. Việc Giản Vi Quốc giao cửa hàng cho Giản Minh Lôi quản lý đã cho thấy điều đó.
Chỉ cần cô ta chiếm được trái tim người đàn ông này, cô ta chắc chắn sẽ có một chỗ đứng vững chắc trong nhà họ Giản.
Khi đó, dù Giản Tâm Nhu có ghét cô ta thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng làm gì được.
Ai bảo con trai của họ lại thích cô ta cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Trịnh Thanh Thanh nở nụ cười ác ý, cô ta nghĩ rằng mình nên thêm chút lửa cho kế hoạch này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra, cô ta không thể tự mình tính toán hết mọi thứ, còn nhiều chuyện cần phải bàn với hai người em trai của mình.
Người ta vẫn nói "ba cái đầu dốt còn hơn một Gia Cát Lượng", mà ba người họ lại có tính cách tàn nhẫn và luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Kế hoạch này cũng là do ba người cùng nghĩ ra.
Thực ra, Trịnh Thanh Thanh không có tình cảm thực sự với Giản Minh Lôi, việc lấy lòng anh ta chỉ là vì cần thiết mà thôi.
Sau khi ở cửa hàng một lát, Trịnh Thanh Thanh cảm thấy chán nản, thế là cô ta liền chạy ra ngoài tìm Trịnh Văn Bân và Trịnh Văn Cường để chơi.
Trong khi đó, Giản Minh Lôi sau khi ổn định lại suy nghĩ, bước ra thì không thấy Trịnh Thanh Thanh đâu nữa. Cô ta đã rời đi mà không nói lời nào, khiến anh ta hoảng hốt, đến mức không còn tâm trí trông cửa hàng, vội vàng chạy về nhà tìm cô ta.
Hôm nay, Lý Văn Thư đến nhà họ Giản, chủ yếu là để gặp Giản Vân Đình.
Cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi giấc mơ đó, có những điều cô cần phải kiểm chứng.
Trương Thục Phân và Giản Vi Dân nhìn thấy Lý Văn Thư đến, lập tức biết cô muốn tìm Vân Đình, nên vội vàng gọi anh ra.
Vân Đình bước ra, ánh mắt liếc nhìn Văn Thư, trong ánh mắt thoáng hiện chút không tự nhiên.
Giấc mơ đêm qua bất ngờ ùa về, khiến anh lập tức phải giữ nét mặt nghiêm nghị, không để lộ cảm xúc.
"Vân Đình, cuối tuần trước em đến doanh trại tìm anh, hình như có để quên gì đó ở chỗ anh, anh có nhớ không?" Lý Văn Thư mỉm cười nhìn anh, đôi mắt cong lên.
"Anh quên rồi, là cái gì vậy?" Giản Vân Đình tỏ ra rất tự nhiên, giọng nói bình thản. Nhưng trái tim Lý Văn Thư bất giác trùng xuống.
Chỉ có cô biết rằng lần trước cô đến tìm Giản Vân Đình không phải vào cuối tuần, mà là vào thứ Hai!
Ánh mắt cô không khỏi lóe lên chút nghi ngờ, nhưng khi chạm phải ánh mắt tò mò của Giản Vân Đình, cô nhanh chóng thu lại.