Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 458:





Ngồi một lát, cô ta cũng không ngồi yên được, liền chạy đi tìm Giản Tâm Nhu.

Giản Tâm Nhu đang đau đầu suy nghĩ làm thế nào để giành lại Sở Phiên từ tay Hứa Thu, thì nghe thấy có người đến nhà, còn gọi tên mình.

Thấy đó là Tiêu Nhã, cô ta vội nở nụ cười, vui vẻ tiến lên đón.

Trịnh Văn Bân và Trịnh Văn Cường đang chơi đùa trong sân nhà, nhìn thấy chiếc váy trắng của Tiêu Nhã, lòng hai người đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc.

Trịnh Thanh Thanh nhìn biểu cảm của hai em trai thì biết ngay họ đang tính làm gì. Người phụ nữ này có vẻ là bạn của Giản Tâm Nhu, nếu vậy thì cũng thuộc phạm vi đối tượng để họ trêu chọc rồi.

Trịnh Thanh Thanh chạy đến nói chuyện với Tiêu Nhã: "Chị, chị thật đẹp..."

Thấy trước mặt là một cô bé xinh xắn, Tiêu Nhã nghĩ đây là em gái của Giản Tâm Nhu, nghe lời khen của cô bé thì rất vui, liền lấy từ túi ra vài viên kẹo sữa đưa cho Trịnh Thanh Thanh.

Kẹo nhận được miễn phí, Trịnh Thanh Thanh đương nhiên vui vẻ, vội nhét vào túi áo.

Trịnh Văn Bân và Trịnh Văn Cường thì đang ở cổng làm gì đó, Giản Tâm Nhu chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý.

Dù không thích Trịnh Thanh Thanh, nhưng cô ta cũng không đến mức trước mặt Tiêu Nhã mà nói gì cả, nghe Tiêu Nhã khen Trịnh Thanh Thanh, cô ta cứng ngắc mỉm cười.

Điều cô ta tò mò hơn là mối quan hệ hiện tại giữa Tiêu Nhã và Giản Vân Đình là gì, họ đã tiến triển đến đâu rồi?

Hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện, vừa bước vào nhà.

Tiêu Nhã bị Trịnh Thanh Thanh thu hút ánh nhìn một lúc, nên hoàn toàn không chú ý phía trước có gì. Đang nói chuyện thì bỗng nhiên, cô ta vấp ngã!

Bên cạnh Tiêu Nhã lúc đó là Giản Tâm Nhu, theo phản xạ, cô ta nắm chặt lấy người bên cạnh khi ngã xuống.

Giản Tâm Nhu không có sự phòng bị nào, bị Tiêu Nhã kéo theo, cả hai cùng ngã xuống đất.

Trịnh Thanh Thanh nhanh chóng rụt chân lại, giả vờ như bị dọa sợ, đứng tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đau quá!"

Tiêu Nhã kêu lên, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cô ta ngã trong tư thế chống tay, chân và mặt xuống đất, trong ký ức của cô ta chưa từng có cú ngã nào bẽ bàng như vậy.

Giản Tâm Nhu cũng bị ngã đến ngẩn người, mặc dù mặc nhiều lớp nhưng vẫn thấy đau buốt.

Hai người đều không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Giản Tâm Nhu bỗng nhiên ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu.

Cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt cô ta lập tức biến sắc!

Quần áo của cô ta không biết đã dính phải cái gì, tỏa ra một mùi hôi kỳ lạ! Hình như là phân của một loại động vật nào đó!

Tiêu Nhã thậm chí còn thảm hơn, khuôn mặt cô ta suýt nữa đã tiếp xúc gần với thứ đó.

Mặc dù mặt không chạm vào, nhưng chiếc váy trắng của cô lại hoàn toàn dính chặt vào thứ kia!

"Ọe..."

Mùi khó chịu khiến nước mắt sinh lý của cô ta rơi xuống.

"Chuyện gì thế này? Hai người sao lại nằm dưới đất thế?"

Giản Minh Diệu cầm đồ trong tay, đang định đến nhà họ Lý gặp Lý Đa Mỹ, không ngờ vừa bước ra đã chứng kiến cảnh này.

Tiêu Nhã không nghĩ rằng cảnh tượng khó coi của mình lại bị một người đàn ông lạ mặt nhìn thấy, nhất thời mắt tối sầm lại.

Giản Minh Diệu định tiến tới đỡ hai người, nhưng dưới tác động của mùi hôi, cả hai đã nhanh chóng đứng dậy.

Cơ thể vẫn còn đau nhức lại dính phải thứ bẩn không rõ, mặt Tiêu Nhã đỏ bừng.

"Tâm Nhu, hai người mau đi rửa sạch đi."

Giản Minh Diệu không quen Tiêu Nhã, nhưng khi ngửi thấy mùi hôi đó, anh ta cũng không khỏi lùi lại một bước, ánh mắt phức tạp nhìn Giản Tâm Nhu.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Giản Minh Lôi cũng bước ra, vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không giấu nổi vẻ chán ghét.