Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà hỏi. Giản Vân Đình liền kể lại chuyện đã xảy ra hôm đó, giọng nói bình thản, không lẫn chút cảm xúc cá nhân nào. Lý Văn Thư phồng má lên, miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của anh.
Thật ra, cô rất muốn hỏi xem Tiêu Nhã sẽ ở lại đây bao lâu, nhưng như thế chẳng khác nào muốn đuổi người ta đi. Dù không thích Tiêu Nhã, nhưng cô ta cũng chưa làm điều gì khiến Lý Văn Thư cực kỳ khó chịu, chỉ đơn giản là tạm thời ở nhờ thôi.
Giản Vân Đình bỗng thấy hành động phồng má của cô thật dễ thương, đó là nét dễ thương mà trước đây anh chưa từng thấy. Trong tim anh như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua.
Anh cố giữ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ nói: "Qua giao thừa cô ấy sẽ đi."
Anh đang giải thích với mình sao? Lý Văn Thư bất ngờ liếc nhìn anh một cái, cảm giác khó chịu trong lòng cũng vơi đi phần nào.
"Chuyện đính hôn của chúng ta có phải nên tiến hành sớm không?" Lý Văn Thư đột ngột hỏi, khiến thân hình thẳng tắp của Giản Vân Đình cứng đờ.
Anh theo phản xạ nhìn biểu cảm của Lý Văn Thư, thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng anh đầy mâu thuẫn và không thể tin nổi. Trong hình dung của anh, Lý Văn Thư không thể nào nói ra câu này, nhưng giờ cô đã hoàn toàn đảo ngược ấn tượng của anh. Đây là vì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đợi qua năm mới chúng ta sẽ đính hôn, lúc đó để mẹ anh chọn ngày." Giản Vân Đình không phản ứng quá lâu liền trả lời. Sau khi nói xong câu này, trong lòng anh như có một tảng đá vô hình rơi xuống, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy. Anh cũng không rõ liệu những chuyện kiếp trước có xảy ra hay không.
“Văn Thư, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Giản Vân Đình bất giác siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối. Anh biết rõ câu hỏi này là để dò xét, nhưng Lý Văn Thư không biết, cô nghĩ rằng anh đang ôn lại kỷ niệm với mình.
Cô cười tươi, nói: "Tất nhiên là nhớ rồi. Lúc đó nhờ có anh mà em mới thoát khỏi cảnh bị thương. Nhưng khi em hỏi anh có bằng lòng làm người yêu em không, anh từ chối thẳng thừng, còn bây giờ..."
Trong lòng Giản Vân Đình bỗng nổi sóng. Liệu hiện tại giữa hai người đã xảy ra chuyện gì chưa? Lý Văn Thư đã tránh được một kiếp nạn, nhưng người liên quan lại trở thành chính mình sao?
Giản Vân Đình không nghĩ mình sẽ làm điều gì quá đáng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt thanh tú, mịn màng như ngọc của Lý Văn Thư, anh không muốn hỏi tiếp nữa. Hỏi quá nhiều chỉ làm lộ ra quá nhiều, anh gật đầu, không để lộ chút biểu cảm nào. Nhưng dù vậy, Lý Văn Thư vẫn có chút nghi ngờ.
Cô không hiểu tại sao Giản Vân Đình không tiếp tục nói chuyện nữa. Tuy nhiên, sau một hồi trò chuyện, cả hai đã ăn xong bữa. Lý Văn Thư chuẩn bị đến cửa hàng kiểm tra tình hình. Giản Vân Đình tiễn cô ra ngoài, phát hiện cô đi không phải về hướng nhà mình, anh im lặng đi theo mà không nói gì.
Bên này, trong phòng, Tiêu Nhã lặng lẽ rơi nước mắt. Cô ta không hiểu vì sao mình đã tỏ rõ thái độ như vậy mà Giản Vân Đình vẫn không hiểu? Đời này Tiêu Nhã chưa từng chủ động với một người đàn ông nào như thế. Trước giờ cô ta luôn là người được khen ngợi, yêu quý, vậy mà giờ cứ mãi chịu từ chối, điều này khiến cô ta cảm thấy vừa buồn bã vừa không cam lòng.
Cô ta không muốn để một người con gái mà ngoài vẻ ngoài dễ nhìn ra thì chẳng có gì hơn mình chiếm được Giản Vân Đình. Nhưng vừa rồi, cô ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ và biết rằng hai người họ sẽ đính hôn sau Tết. Nếu không nhanh chóng nắm bắt cơ hội, cô ta e là sẽ không còn cách nào nữa.