Lý Văn Thư vô thức quan sát một chút biểu cảm của Giản Tâm Nhu, phát hiện ra nét mặt cô ta không có vẻ gì là giả tạo, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Cô không phải là không tin rằng Giản Tâm Nhu có thể tìm được một người đàn ông, dù sao điều kiện của cô ta cũng khá tốt, dung mạo rõ ràng, gia thế cũng ổn.
Nhưng cái cụm từ "tốt hơn Giản Vân Đình" thì cứ như thể cô ta đang muốn so sánh với cô.
Lý Văn Thư chớp mắt: "Chúc cô đạt được như ý nguyện."
Cô không muốn tốn hơi thêm với Giản Tâm Nhu, nên nhẹ nhàng xoay người bỏ đi.
Giản Tâm Nhu trừng mắt nhìn theo bóng cô rời đi: "Cứ chờ mà xem."
Cô ta nhất định phải giành được Sở Phiên, để anh ta ra sức trấn áp Lý Văn Thư! Đến lúc đó cô liệu còn có bộ mặt đó nữa hay không!
Giản Tâm Nhu quay về nhà, nhìn chiếc váy trắng treo ngoài sân của mình, lại không khỏi nghĩ đến chiếc váy mà Lý Văn Thư mặc hôm nay.
Cô ta không thể không thừa nhận rằng chiếc váy đó thật sự rất đẹp.
Nhìn lại chiếc váy mới của mình, trong lòng Giản Tâm Nhu có chút khó chịu.
Cô ta bước đến sờ thử, chiếc váy đã khô.
Giản Tâm Nhu lấy váy xuống, cất vào tủ quần áo, quyết định ngày mai sẽ mặc nó.
"Cô ta vẫn chưa phát hiện ra gì cả..."
Trịnh Thanh Thanh ở góc khuất nhìn thấy cảnh tượng này, giọng có chút thất vọng.
"Đừng lo, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ mặc chiếc váy đó thôi."
Trịnh Văn Bân trên mặt nở một nụ cười xấu xa, an ủi chị gái.
Lúc cả gia đình quây quần ăn cơm, Cao Thúy Lan tinh mắt nhận ra chiếc váy mà Trịnh Thanh Thanh đang mặc.
Đây chẳng phải là chiếc váy mà bà đã mua cho cô con gái út hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Cao Thúy Lan trở nên nghiêm nghị: "Thanh Thanh, sao váy của Đa Noãn lại ở trên người cháu vậy!"
Trịnh Thanh Thanh đã biết bà ta sẽ hỏi như vậy, ngẩng mặt trả lời: "Dì Cao, đó là vì Đa Noãn không muốn mặc nó nữa, nên cháu mặc thôi mà!"
"Sao có thể chứ?"
Cao Thúy Lan nhớ rõ khi bà ta đưa chiếc váy cho Giản Đa Noãn, cô bé tuy không nói gì nhưng vẻ mặt vẫn rất vui.
Bà ta không nhịn được mà nhìn về phía Giản Đa Noãn: "Có thật vậy không?"
Giản Đa Noãn nhìn chiếc váy xinh đẹp trên người Trịnh Thanh Thanh, siết chặt nắm tay, từ từ gật đầu.
"Không được, Thanh Thanh, chẳng phải dì đã mua cho cháu một chiếc váy rồi sao? Chiếc váy này để Đa Noãn mặc đi, cháu mặc không hợp đâu."
Cao Thúy Lan thấy cô con gái nhỏ gật đầu, trong lòng tuy bực bội nhưng vẫn thiên vị Giản Đa Noãn.
"Chỉ là một cái váy thôi mà, cởi ra làm gì."
Giản Vi Quốc liếc nhìn Trịnh Thanh Thanh, rồi lại nhìn cô con gái nhỏ càng ngày càng ít nói của mình, nhíu mày.
"Mẹ, đúng vậy mà, cùng lắm mẹ lại mua cho Đa Noãn một chiếc khác, dù sao Đa Noãn cũng không thích chiếc váy này, mà Thanh Thanh mặc cũng rất đẹp!"
Giản Minh Lôi cũng xen vào, anh ta thật sự không thấy có gì không hợp khi Trịnh Thanh Thanh mặc chiếc váy này.