Quân Hôn Mật Sủng, Thiên Kim Thật Đoản Mệnh Trọng Sinh Rồi!

Chương 414:





Giản Tâm Nhu cúi đầu nhìn chiếc váy trắng tinh khiết của mình giờ đã in đầy dấu tay đen xì, cảm giác trước mắt tối sầm lại. Lúc này giặt đồ không chỉ khó khăn mà thời tiết còn rất lạnh, treo quần áo ra ngoài chưa chắc đã khô, có khi còn đóng băng lại, vậy ngày mai cô ta làm sao mặc ra ngoài gặp người khác đây?

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Trịnh Thanh Thanh rồi nói: "Không biết các người ngày ngày lang thang ở đâu, một đám bẩn như khỉ, có biết cái váy này của tôi đắt tiền thế nào không?"

Bị trách mắng một trận, Trịnh Thanh Thanh nhìn tay mình, rồi lại nhìn chiếc váy trắng của Giản Tâm Nhu, trông rất đắt tiền, cúi đầu rồi trừng mắt ngấm ngầm.

"Chị Tâm Nhu, váy của chị bẩn rồi thì giặt là được, chúng em cũng không cố ý." Trịnh Văn Bân bĩu môi, giọng điệu có chút không phục.

Nghe vậy, Giản Tâm Nhu càng tức hơn: "Nói nhẹ nhàng thế, vậy cậu giặt đồ cho tôi đi?"

Rồi cô ta quay sang Trịnh Văn Cường: "Chân cậu hết đau rồi phải không? Vậy mà hôm qua tôi còn dẫn cậu đi tìm Lý Văn Thư đòi công lý."

Trẻ con vốn có khả năng hồi phục nhanh, huống chi Trịnh Văn Cường đã 14 tuổi, da dày thịt chắc, vết thương nhỏ hôm qua không ảnh hưởng gì đến hôm nay.

Kết quả là Trịnh Thanh Thanh đột nhiên khóc, vừa khóc vừa nức nở: "Chị Tâm Nhu, đều là lỗi của em, em không nên làm bẩn váy của chị, hu hu... chị đừng trách bọn em nữa, em xin lỗi..."

Giản Tâm Nhu hừ lạnh một tiếng: "Biết lỗi thì tốt, tối nay giặt váy cho tôi."

"Em đang bắt nạt Thanh Thanh à?" Giản Minh Lôi đột nhiên xuất hiện phía sau, giọng mang theo chút giận dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giản Tâm Nhu ngơ ngác quay đầu lại: "Em không bắt nạt em ấy!"

"Nếu không thì sao em ấy lại khóc? Anh còn nghe thấy em bắt Thanh Thanh giặt đồ, trời lạnh thế này, em nghĩ gì mà bắt một cô bé làm chuyện đó?" Giản Minh Lôi vòng qua, đứng chắn trước Trịnh Thanh Thanh, không chút nể nang mắng cô em gái cùng cha khác mẹ của mình.

"Anh, rõ ràng là nó làm bẩn váy của em trước mà!" Giản Tâm Nhu không ngờ Giản Minh Lôi lại bênh vực Trịnh Thanh Thanh, cảm thấy vô cùng ấm ức.

Liếc nhìn dấu tay bẩn trên chiếc váy của Giản Tâm Nhu, Giản Minh Lôi chỉ cảm thấy em gái mình đang chuyện bé xé ra to: "Chỉ có chút chuyện nhỏ nhặt, em tự giải quyết là được, đừng trút giận lên bọn trẻ."

"Đi thôi, Thanh Thanh, anh dẫn em đi ăn gì đó." Giản Minh Lôi tự nhiên nắm lấy tay Trịnh Thanh Thanh, dẫn cô ta ra cửa.

"Anh Minh Lôi, anh tốt với em quá..." Giọng nói ngoan ngoãn của Trịnh Thanh Thanh vang lên từ xa, khiến Giản Tâm Nhu gần như phát điên.

Giản Tâm Nhu chỉ cảm thấy bóng lưng của hai người thật chướng mắt, cô ta kìm nén cơn giận quay về phòng, thay chiếc váy khác rồi ném vào chậu nước. Cô ta không muốn tự tay giặt, nhưng Trịnh Thanh Thanh đã bị Giản Minh Lôi dẫn đi.

Giản Tâm Nhu liền gọi Giản Đa Noãn đến, nhờ cô bé giặt đồ giúp mình. Giản Đa Noãn không nói gì, ngoan ngoãn giặt xong và phơi đồ ra ngoài.

Giản Tâm Nhu rất hài lòng, vẫn cảm thấy em gái ruột của mình là đáng tin nhất, cô ta lấy từ ngăn kéo ra hai viên kẹo sữa và đưa cho Giản Đa Noãn như một món quà thưởng.

Đôi bàn tay nhỏ của Giản Đa Noãn đã lạnh đến mức đỏ tấy, cô bé nhận lấy đồ của Giản Tâm Nhu với ánh mắt trống rỗng, không nói lời nào, lặng lẽ quay về phòng.

Trong bữa tối, Giản Tâm Nhu không lên bàn ăn cùng mọi người, mà ngồi trong phòng ăn đồ vặt. Cao Thúy Lan cảm thấy lạ, nên đã gọi Giản Tâm Nhu ra một lần, mới biết con gái đang giận dỗi.

Hiểu rõ chuyện xảy ra vào buổi chiều, Cao Thúy Lan cũng không tiện nặng lời với con trai lớn, nên chuyện này coi như trôi qua không ai nhắc tới nữa.