Màn kịch chấn động lòng người này, cùng với việc Tống Lão phu nhân và Diệu Di nương bị đưa đi, dường như đã đi đến hồi kết.
“A Lăng, đắc tội Tống gia, sau này con biết làm sao đây?” Khúc Trình mệt mỏi rã rời.
Khúc Nghị tức đến phát điên, hai mắt đỏ ngầu xông lên muốn đ.á.n.h Khúc Lăng: “Ngươi muốn hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta sao!”
Tố Thương chắn trước Khúc Lăng, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến Khúc Nghị xụi lơ.
Hắn lẽ ra nên g.i.ế.c Khúc Lăng ngay khi nàng vừa vào phủ.
“Giang sơn này họ Triệu, không phải họ Tống, đã đắc tội thì cứ đắc tội, có gì đâu?” Khúc Lăng không còn vẻ cung kính như ngày trước, thay vào đó là sự lạnh lùng.
“A Lăng, sao con lại trở nên ngông cuồng đến vậy?” Khúc Trình không nhận ra cô con gái trước mắt.
Giọng Khúc Lăng vang dội đầy sức mạnh: “Đến nước này, Hầu phủ đã không còn do phụ thân quyết định nữa, phụ thân, người đã là một phế nhân rồi.”
Chưa từng có một cô con gái nào dám nói ra những lời như vậy.
Khúc Trình không thể tin nổi.
“Tống gia muốn giữ người tiếp tục làm Lại Bộ Thượng Thư, nhưng Trưởng Công Chúa có chấp thuận không? Người một phế nhân mà lại chiếm giữ vị trí đứng đầu Lục Bộ Thượng Thư, liệu trăm quan có đồng ý chăng?”
Giọng Khúc Lăng không lớn, nhưng đủ khiến Khúc Trình hồn siêu phách lạc.
“Đưa Hầu gia về nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt.”
Hắn bị chặt tay, Hoàng đế nói rất hay, bảo Định Tương Hầu ở nhà nghỉ ngơi, tay khỏi rồi hãy ra sức vì nước.
Thật mỉa mai, tay của hắn sẽ không bao giờ mọc lại được nữa.
Khúc Lăng vừa ra lệnh, liền có người đến đỡ Khúc Trình.
Nàng hôm nay từ Công Chúa phủ trở về, không chỉ mang theo nha hoàn, bà tử, mà còn có cả binh lính thân cận của Công Chúa phủ.
Phế bỏ Khúc Trình, cái Hầu phủ này, từ nay về sau chính là do nàng định đoạt.
Nàng sẽ từng chút từng chút nghiền nát những kẻ từng khiến nàng thương tích đầy mình.
“Nghiệt chướng, ngươi muốn tạo phản sao!” Mắt Khúc Trình sắp lồi ra ngoài.
“Đưa xuống.” Khúc Lăng căn bản không muốn nói nhiều.
Lời lẽ vô ích, chẳng có tác dụng gì.
26. Khúc Trình bị kéo đi, mặt đỏ bừng vẫn đang gào thét: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau đi báo quan, đem đứa con bất hiếu này kiện đến nha môn đi!”
Quản gia từ trạng thái sững sờ tỉnh lại, nhưng đối mặt với Khúc Lăng, chân tay hắn chẳng thể nhúc nhích.
Trong Nhuận Sơn Cư, trong ngoài đều là người của Khúc Lăng, Khúc Nghị và Quản gia giống như những con cừu non chờ làm thịt.
“Sao không đi?” Khúc Lăng cười tủm tỉm đi đến trước mặt Quản gia.
Quản gia hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất: “Quận chúa tha mạng, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”
Hắn điên cuồng dập đầu, trán đỏ bừng một mảng.
“Tiểu nhân nhất định sẽ trung thành tận tụy với Quận chúa.”
“Hay lắm,” Khúc Lăng cười, ném một con d.a.o xuống trước mặt hắn, rồi ngồi xổm xuống: “Vậy ngươi hãy đi g.i.ế.c Khúc Nghị đi, như vậy chúng ta mới xem như là người cùng thuyền.”
Cái gì?
Quản gia đột ngột ngẩng đầu, g.i.ế.c Nhị công tử sao?
Hắn còn chưa hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, giây tiếp theo, hắn ôm chặt cổ mình, m.á.u tươi tuôn xối xả.
Con d.a.o găm trong tay Khúc Lăng lạnh lẽo sắc bén, dính m.á.u tươi, khiến người ta rợn tóc gáy.
Kiếp trước, khi nàng bị nhốt trong phòng củi, tên quản gia to gan sắc d.ụ.c này lại dám thèm muốn nàng.
Hắn nói cái gì mà: “Nếu Đại cô nương ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể đi cầu tình cho cô.”
“Đi theo ta đừng để ai biết, cũng có thể đảm bảo cho cô ăn ngon uống sướng.”
Nàng vốn dĩ đã là người sắp phát điên rồi, liều mạng thì ai cũng chẳng sợ.
Cuối cùng nàng đã đ.â.m mù một mắt của Quản gia.
Cứ thế mà còn bị vu khống ngược lại.
Khúc Trình mắng nàng không biết liêm sỉ, Lão phu nhân chê nàng làm mất hết thể diện, nếu không phải nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, bà ta hận không thể ném nàng xuống giếng.
“Tỷ tỷ quả thực quá bất chấp thủ đoạn.” Khúc Liên Chi đã nói như vậy.
Lúc đó nàng chỉ trừng mắt nhìn Quản gia đang quỳ trên đất cáo trạng, nghe hắn lật lọng trắng đen.
Rồi nàng giật lấy cây trâm vàng trên đầu Khúc Liên Chi, đ.â.m mù nốt con mắt còn lại của hắn.
Người trong Hầu phủ đều nói Đại cô nương là một con ác quỷ phóng đãng.
Lời đồn lan ra, Triệu Nguyên Dung lập tức ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quản gia bị Triệu Nguyên Dung c.h.ặ.t t.a.y chân rồi vứt ra sân phơi nắng cho đến chết.
Khúc Trình và Tống gia nắm lấy chuyện này mà dâng tấu sớ tố cáo Trưởng Công Chúa dạy con không nghiêm, khiến thanh danh của Trưởng Công Chúa trong dân gian ngày càng xấu đi.
Điều này khiến Khúc Lăng học được một từ: "Sư xuất hữu danh" (ra tay phải có lý do chính đáng).
Trong lòng mọi người đều như gương sáng, thế mà lại cố chấp vào cái cớ tự lừa dối mình đó.
Được thôi.
Nàng đã học được.
Mỗi việc nàng làm, đều sẽ tìm sẵn lý do.
“A——”
Khúc Liên Chi hai tay ôm đầu, điên cuồng la hét, cả người co ro lại.
Nàng biết Khúc Lăng độc ác.
Nhưng không ngờ Khúc Lăng lại dám g.i.ế.c người như vậy.
Khúc Liên Chi cũng từng thấy nương nàng xử tử hạ nhân, nhưng không bao giờ làm trước mặt chủ tử, đều là kéo xuống xử lý, như vậy sẽ không làm bẩn mắt chủ tử.
Huống hồ còn tự tay làm.
Tỷ tỷ thật sự có thể tự tay g.i.ế.c người, Khúc Liên Chi đột nhiên không dám nhìn thẳng vào Khúc Lăng.
Đôi mắt trợn trừng của Quản gia vẫn giữ nguyên vẻ kinh hãi trước khi chết.
“Tỷ tỷ,” Giọng Khúc Nghị run rẩy, “Ta, sau này ta sẽ nghe lời tỷ tỷ hết.”
Hắn cũng sợ hãi.
Lời nói uy h.i.ế.p vĩnh viễn không bằng hành động đe dọa.
Mồ hôi lạnh chảy dọc cổ hắn trượt vào trong cổ áo, người độc ác đến mấy cũng sẽ sợ cái c.h.ế.t trực tiếp bị cắt cổ.
Khúc Lăng nhếch khóe môi, ánh mắt khinh miệt: “Tranh được vị trí Thế tử, ngươi mới có ích.”
Nàng đột nhiên đá mạnh vào vai Khúc Nghị: “Nếu đến một huynh trưởng phế vật còn không đấu lại được, giữ ngươi lại làm gì?”
Khúc Nghị như thề thốt: “Ta sẽ g.i.ế.c hắn, ta nhất định sẽ g.i.ế.c hắn.”
Vốn dĩ hắn cũng không muốn Đại ca tiếp tục sống.
Một phế vật, dựa vào đâu mà chiếm giữ vị trí Thế tử.
“Ngươi nói cái gì thế!” Khúc Liên Chi bật khóc nức nở: “Đó là Đại ca của ngươi, sao ngươi có thể vì một câu khích bác của người khác mà hại hắn mất mạng chứ.”
“Vậy ta phải làm sao?” Sự oán hận bị Khúc Nghị kìm nén bao năm nay bùng phát toàn bộ.
“Hắn là đích trưởng tử, ngươi là nữ nhi duy nhất của nương, cả hai đều được coi trọng, còn ta thì sao? Tại sao ta lại phải nhường nhịn khắp nơi chứ.”
Mắt Khúc Nghị đỏ ngầu: “Nương trước khi chết, vậy mà vẫn còn nhớ đến vị trí Thế tử của hắn, Hầu phủ giao vào tay hắn, còn có tương lai gì nữa!”
“Ngươi câm miệng!” Khúc Liên Chi vùng vẫy tát một cái vào mặt hắn.
“Nếu ngươi dám hại A Hằng, ta sẽ không tha cho ngươi.” Khúc Liên Chi cảnh cáo.
Trên mặt Khúc Nghị hiện lên nụ cười méo mó: “Tỷ tỷ vẫn nên tự lo cho mạng sống của mình trước đi.”
Hắn xoay người bỏ đi.
Khúc Liên Chi ngây người đứng đó, trong lòng xám xịt.
“Cô nương, có cần trông chừng Nhị công tử không?” Tố Thương hỏi.
Khúc Lăng cười nói: “Trông chừng rồi hắn còn g.i.ế.c Khúc Hằng bằng cách nào?”
“Ngươi quá táng tận lương tâm rồi,” Khúc Liên Chi mắt đầy tuyệt vọng: “Ngươi sẽ gặp quả báo.”
Sao lại có người đi xúi giục huynh đệ tương tàn chứ.
Khúc Lăng vẫn cười, đột ngột vươn tay bóp mạnh vào cánh tay bị thương của nàng, khiến Khúc Liên Chi kêu gào t.h.ả.m thiết.
“Ngươi thật ngu ngốc.” Khúc Lăng cười sảng khoái.
Nàng càng cười, Khúc Liên Chi càng kinh hãi.
“Ta làm sao có thể giúp ngươi được,” Khúc Lăng nói: “Ta hận không thể ngươi đi c.h.ế.t đi.”
Khúc Liên Chi cũng bình tĩnh lại: “Ngươi không dám g.i.ế.c ta, ít nhất là bây giờ không dám.”
Hiểu rõ điều này, nàng không còn sợ hãi nữa: “Ngươi đã hứa với Hoàng Hậu nương nương sẽ chiếu cố ta, nếu ta c.h.ế.t đi, tất cả mọi người sẽ biết là ngươi giết.”
“Ngươi sẽ gây rắc rối cho Trưởng Công Chúa.”
Khúc Lăng đột nhiên vươn tay, Khúc Liên Chi theo bản năng nhắm mắt rụt cổ, nàng thật sự bị Khúc Lăng đ.á.n.h đến phát sợ rồi.
“Muội muội ngoan, muội đột nhiên không ngu ngốc nữa, thật khiến ta khó xử quá.” Tay Khúc Lăng nhẹ nhàng vuốt ve má Khúc Liên Chi, hệt như một người tỷ tỷ yêu thương muội muội của mình.