Trương Vận chạy đến Vương phủ, song lại đi một chuyến công cốc.
“Cô nương được mời, đã đến Gia An Công Chúa phủ dự yến rồi.” Hạ nhân Vương phủ nói.
Trương Vận tâm trạng càng thêm tệ.
Gia An Công Chúa hầu như không mời bất kỳ ai đến dự yến.
Vì sao lại mời riêng Dương Nghi chứ?
Hôm qua mình còn hảo tâm nói với nàng ta, nên tránh xa Công Chúa một chút, không ngờ hôm nay nàng ta vẫn muốn đến Công Chúa phủ dự yến.
Thật đúng là xem người khác như kẻ ngu mà trêu đùa.
Trương Vận nhớ lại lời Hồ Ánh Nguyệt.
Ngươi hiểu nàng ta được mấy phần?
Ngươi đối với nàng ta dốc lòng, nàng ta lại nói với ngươi được mấy phần thật lòng?
Càng nghĩ càng thấy nực cười.
“Nương ta chuẩn bị những lễ vật gì?” Trương Vận hỏi ma ma đi theo.
“Cách đây không lâu có được một hộp châu báu sặc sỡ, phu nhân nói là để xâu thành vòng tay cho Hồ cô nương chơi.”
Thứ như vậy mà đem tặng Công Chúa thì không đủ đâu.
“Những viên châu đó vẫn cứ tặng cho Hồ cô nương kia đi, nàng ta chẳng phải muốn cùng Vương gia không xa không rời sao? Cứ xem như ta thêm chút hồi môn cho nàng ta vậy.”
So với sự lừa dối của Dương Nghi, việc Duệ Thân Vương có được cô nương mình yêu, đã không còn quá khó chấp nhận nữa.
Trương Vận khẽ suy nghĩ, “Chúng ta lại đi mua ít điểm tâm nữa.”
“Cô nương muốn đi đâu?”
“Công Chúa phủ.”
Ma ma đại kinh thất sắc, “Người vẫn là đừng đi thì hơn, Gia An Công Chúa không phải là người dễ đối phó đâu.”
Nàng nói với ma ma, “Ta biết Công Chúa không dễ đối phó, nhưng ta cũng không phải đi tìm Công Chúa.”
Nếu Dương Nghi thật sự dùng nàng như một con dao, nàng nhân tiện nhắc nhở Công Chúa, đừng qua lại với người này.
Trương Vận càng sợ hơn là, hôm qua nàng nói Công Chúa không tốt, Dương Nghi quay đầu lại liền bán đứng nàng.
Đã vậy, chi bằng nói rõ ràng đối mặt.
“Ma ma, người yên tâm, ta không đắc tội Công Chúa, nàng ấy cũng sẽ không vô cớ g.i.ế.c ta đâu.”
Phụ thân vẫn luôn nói, Bệ hạ và Thái tử đều là những người cực kỳ tốt.
Một vị Công Chúa có thể nhận được sự tín nhiệm của Bệ hạ và Thái tử, cũng sẽ không phải là kẻ lạm sát vô tội.
“Vậy có cần về phủ để phu nhân chuẩn bị lại lễ vật không?”
Mua chút điểm tâm, còn chẳng bằng một hộp châu báu sặc sỡ kia.
“Ngươi cứ nghe lời ta là được.” Trương Vận nói.
Nếu để nương biết, chắc chắn sẽ không đi được nữa.
Nàng và Công Chúa từng gặp nhau ở chợ, lúc đó Công Chúa đang ăn điểm tâm, tâm trạng rất tốt.
Công Chúa thứ gì quý giá mà không có, những món đồ tốt nhất của Trương gia e rằng cũng không lọt được vào mắt Công Chúa, chi bằng mua vài thứ bình thường.
Ma ma cũng không nói nhiều nữa.
Khi xe ngựa đến chợ, trời còn sớm, sư phụ làm điểm tâm vừa mới đốt lò.
“Ngươi đưa bạc cho hắn, bảo hắn nhanh chóng bắt đầu làm, mỗi loại điểm tâm làm cho ta một phần trước.” Trương Vận dặn dò.
Sư phụ nhận được bạc, tay chân thoăn thoắt bắt đầu làm.
Chưa đầy nửa canh giờ, Trương Vận xách theo điểm tâm mới ra lò đến Công Chúa phủ.
Đương nhiên là bị thị vệ Công Chúa phủ chặn lại.
“Làm phiền truyền một tiếng, con gái của Nội Các Thứ Phụ Trương Kính, cầu kiến Công Chúa.” Trương Vận trực tiếp báo gia môn.
Thị vệ đi vào.
Trương Vận thành thật đợi ở bên ngoài.
Nàng vẫn có chút căng thẳng.
Không lâu sau, có người đi ra đón, “Trương cô nương xin mời vào, Công Chúa hôm nay còn mời Dương cô nương, nghe nói hai người các ngươi là bạn tốt.”
Trương Vận trong lòng không nói nên lời tư vị gì.
Cười cười, không đáp lời.
Nàng được dẫn đến hậu viện Công Chúa phủ.
Trong căn noãn các rộng lớn, chỉ có một mình Dương Nghi.
“Ngươi sao lại đến đây?” Dương Nghi thấy nàng, nhất thời kinh ngạc.
Trương Vận mở lời thẳng thắn, “Ta vừa rồi đi gặp một người.”
“Ai vậy?”
“Hồ Ánh Nguyệt.”
Thái độ này của Trương Vận, khiến Dương Nghi rất thất vọng.
Nàng ta không ngờ, đường đường là con gái của Ngự Sử Đại Phu, Nội Các Thứ Phụ, lại là một kẻ nhát gan.
Bị cướp mất người trong lòng, không g.i.ế.c Hồ Ánh Nguyệt, lại còn chạy đi gặp nàng ta.
Có gì mà phải gặp chứ?
Kẻ ti tiện như vậy, g.i.ế.c đi là được.
Cho dù không được, cũng phải dạy cho một trận, c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n gì đó.
“Có phải nàng ta đã nói gì với ngươi không?” Dương Nghi thần sắc không đổi.
Trương Vận sắc mặt lạnh xuống, “Hôm qua ngươi có nói với Duệ Thân Vương rằng ngươi muốn gả cho hắn không?”
Dương Nghi cười, “Ngươi đều biết rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như vậy chính là thừa nhận rồi.
Nàng ta thái độ thờ ơ, đã kích thích Trương Vận một cách mạnh mẽ.
“Ngươi rõ ràng biết ta tâm duyệt hắn, lại còn chủ động tìm hắn nói ra những lời như vậy, ngươi thật sự quá đáng!”
Dương Nghi đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, hờ hững nói, “Người như hắn, chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi có thể tâm duyệt hắn? Đừng nói hắn không thích ngươi, cho dù hắn thích ngươi, chỉ cần điều kiện ta đưa ra có thể khiến hắn nguyện ý cưới ta, thì đã sao?”
Dương Nghi căn bản không hề nghĩ đến việc giấu giếm.
Cũng không giấu được.
Sớm biết Trương Vận vô dụng đến thế, hôm qua đã không phí phạm số d.ư.ợ.c liệu gửi đến Trương gia.
Nếu không phải ở kinh thành mình ra tay không tiện, cũng chẳng cần tìm cái phế vật này làm gì.
Trương Vận nghẹn lời, hồi lâu mới nghiêm giọng nói, “Ngươi… ngươi sao có thể nói ra những lời như vậy.”
Nàng rõ ràng không thể chấp nhận, tiến lên một bước, “Nếu là người khác tự nhiên không sao, nhưng chúng ta chẳng phải là bằng hữu sao? Ngươi rõ ràng biết tâm sự của ta, lại còn...”
“Ta mọi chuyện đều nói với ngươi, nhưng ngươi lại chưa từng tiết lộ tâm tư của ngươi cho ta.”
Dương Nghi kéo kéo khóe miệng, “Ta việc gì phải nói với ngươi?”
“Vậy hôm qua ngươi cố ý nói với ta, Duệ Thân Vương đã có người trong lòng, là để mượn tay ta, đi dạy dỗ cô nương kia sao?” Trương Vận vô cùng tức giận.
Dương Nghi lại nói, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là không đành lòng thấy tấm chân tình của ngươi trôi sông đổ biển.”
Nàng ta cười tủm tỉm nhìn Trương Vận, “Vả lại, ngươi làm thế nào, há lại là chuyện ta có thể khống chế sao.”
Trương Vận lùi lại một bước.
Căn bản không phân biệt được lời của Dương Nghi, câu nào là thật, câu nào là giả.
“Ngươi đang lừa ta.”
Nước mắt đã đong đầy khóe mắt.
Trương Vận theo phụ thân từ Tần Châu đến kinh thành, căn bản không thể hòa nhập vào giới quý nữ kinh thành.
Không có ai chơi cùng nàng.
Chỉ có Dương Nghi đối tốt với nàng.
Nàng ngây thơ cho rằng, Dương Nghi cũng vì từ Vân Nam đến, nên bị người ta bài xích.
Nàng còn nghĩ, hai người bọn họ có thể trở thành tri kỷ.
Thật nực cười, quá đỗi nực cười.
Hèn chi nương vẫn luôn bảo nàng đừng qua lại quá gần với Dương Nghi, mấy vị tẩu tẩu cũng nói Dương Nghi tâm tư nặng nề.
Nàng đều không nghe lọt tai.
Những đạo lý mà nương và tẩu tẩu có dạy thế nào cũng không hiểu, giờ thì đã thông suốt cả rồi.
Trương Vận hít một hơi, kìm nén nước mắt.
“Người như ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.”
Dương Nghi nghe vậy, không hề phản ứng.
Trương Vận xoay người rời đi, nhưng suýt nữa thì đụng vào Khúc Lăng.
“Sao vừa mới đến đã muốn đi rồi? Không phải nói hai ngươi rất quen thân sao? Ngồi xuống cùng ăn cơm rồi hẵng đi.”
Khúc Lăng hai tay đỡ lấy vai Trương Vận, không để nàng đụng vào mình.
“Công chúa…”
Nước mắt Trương Vận rơi xuống.
“Chuyện gì vậy? Hai tỷ muội tốt cãi nhau à?” Khúc Lăng rút khăn lụa ra lau nước mắt cho nàng.
Trương Vận giọng nói trầm buồn, “Nàng ta không phải tỷ muội của ta.”
Ngữ khí là lời trêu chọc thường thấy, trong bụng lại đầy một cỗ oán khí.
Khúc Lăng khiến nàng đợi gần hai canh giờ!
Trên thiệp viết giờ nàng đến, nàng chưa sáng trời đã tới, vẫn đợi đến tận bây giờ!
Lại không thể rời đi.
Uống trà nhiều đến mức nàng muốn mắng người.
“Bản cung cũng không biết ngươi lại đến sớm như vậy,” Khúc Lăng cười nói, “Vốn dĩ là mời ngươi đến dùng bữa trưa, song trên triều có việc cần xử lý, vừa rồi bản cung không rảnh.”
Sắc mặt Dương Nghi hơi cứng lại.
Nàng ta nghe ra sự khoe khoang trong lời nói của Khúc Lăng.
Được Bệ hạ tín nhiệm, có gì ghê gớm chứ.
“Công chúa ban thiệp, lại không nhớ rõ giờ giấc.” Dương Nghi cười ha ha, chút oán khí cũng không thấy.
“Thiệp đều là hạ nhân viết, chắc là sơ suất.” Khúc Lăng nhẹ nhàng bỏ qua chuyện đó.
Dương Nghi còn có thể nói gì nữa đây.
Răng hàm đều nghiến nát.
Từ phía sau lấy ra một hộp gấm, mặt đầy áy náy, “Hôm qua ở Phùng Túy Lâu, là ta đã nói sai lời, hôm nay đặc biệt đến tạ tội với Công chúa.”
“Dương cô nương cầu phu sốt ruột, bản cung sao có thể trách ngươi chứ?”
Khúc Lăng nói, “Chỉ là Phò mã và Duệ Thân Vương đều không có duyên với ngươi.”
Trương Vận đứng một bên tức đến không chịu nổi.
Thật đúng là một Dương Nghi hiểu lòng người, ôn nhu đoan trang.
Hóa ra không chỉ để ý Duệ Thân Vương, mà còn dám thò móng vuốt đến cả Phò mã.
“Sợ là không chỉ có hai vị này đâu nhỉ,” Trương Vận châm chọc một câu, “Ta khuyên Dương cô nương vẫn nên tiết chế một chút, kinh thành không thể so với Vân Nam đâu, không phải một mình Dương gia các ngươi là lớn nhất.”
Ánh mắt Dương Nghi lạnh đi, cái Trương Vận này, thái độ đúng là thay đổi nhanh thật.
Hôm qua còn ngọt ngào gọi Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, hôm nay liền trở mặt không quen biết.