“Nghe nói Công chúa hôm nay đến Di quận vương phủ bị thích khách ám sát,” có người hạ giọng nói, “Chết một cô nương Vương phủ, còn chặt đứt một cánh tay của Vương gia nữa.”
Đám đông xôn xao.
Kinh ngạc hơn là mấy con Đà Long sau đó được khiêng ra, bị xích sắt trói chặt vẫn còn giãy giụa.
“Đó chính là Đà Long, hung thú, nghe nói, Đại cô nương của Vương phủ chính là bị chúng c.ắ.n chết.”
“Sao ngươi lại biết nữa?”
“Cháu trai thứ hai của dì cả ta là người đưa rau cho Vương phủ.”
Đêm đó, cấm quân của Di quận vương phủ rút lui trước.
Mà vòng vây của Bình quận vương phủ lại bất động.
Di quận vương bị cụt một cánh tay nằm trên giường, đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng khi hạ nhân báo tin cấm quân rút đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Lăng không lừa y.
Người phụ nữ đó tuy độc ác, nhưng vẫn giữ lời.
Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Di quận vương, nếu nàng ta bằng lòng quay sang phe mình thì sao?
Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ.
Bình quận vương bị tình nghi mưu nghịch, giao cho Tam ty hội thẩm, cách chức Kim Ngô Vệ tướng quân của con trai Bình quận vương là Triệu Sùng Hiền, do con trai Di quận vương là Triệu Sùng Lễ đảm nhiệm.
Tay Triệu Sùng Lễ run rẩy khi tiếp chỉ.
Y hôm qua bị lột trần treo ở cổng lớn Vương phủ, xấu hổ muốn chết.
4_Không ngờ phủ cực thái lai, tình thế xoay chuyển, sự thăng tiến đột ngột này khiến y mặt mày hồng hào.
“Bệ hạ đây là trong lòng có hổ thẹn.” Di quận vương khó khăn chống người dậy.
Có đạo thánh chỉ này, y mới hoàn toàn yên tâm.
Ván cờ này, y thua không đến mức t.h.ả.m hại.
Vải gạc ở chỗ cổ tay bị đứt thấm đẫm máu, Di Quận Vương cũng chẳng còn cảm thấy đau đớn, y nói với giọng chân thành khẩn thiết: “Ngươi phải nắm bắt cơ hội này, được Bệ hạ yêu mến, sau này Thái tử chọn phu, ngươi mới có phần thắng.”
Triệu Sùng Lễ vui mừng khôn xiết.
Còn Triệu Sùng Nhân bên cạnh thì chẳng mấy vui vẻ.
Phụ thân quá thiên vị.
Đại ca có thể đi nương nhờ Thái tử, còn hắn lại phải cưới một nữ nhân nhà buôn.
Nhưng nghĩ lại dáng vẻ đáng sợ của Triệu Nguyên Dung ở Đông Cung, Triệu Sùng Nhân bất giác rùng mình một cái.
Nữ nhân nhà buôn cũng tốt, ít ra nàng ta có thể tùy ý hắn xoa nắn.
Nàng ta tên gì ấy nhỉ?
Vương Lệnh Hòa nghe nói phụ thân muốn gả nàng cho thứ tử của Di Quận Vương phủ, cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Chẳng lẽ cha không sợ lại một lần nữa công cốc ư?”
Sắc mặt Vương Trọng Sơn vô cùng khó coi.
Khi đó, ông ta đã tốn biết bao tâm tư để kết làm thông gia với Định Tương Hầu phủ, tưởng rằng từ nay có thể nương nhờ thế lực của Tống gia và Thái tử mà bay lên như diều gặp gió.
Ai ngờ lại là cục diện của ngày hôm nay.
“Lần này sẽ khác.”
Nửa năm trôi qua, Vương Trọng Sơn già đi mười tuổi.
“Quận Vương phủ đó, chính là hoàng thân quốc thích có danh tiếng lẫy lừng, tuy là thứ tử, nhưng cưới ngươi về, là làm chính thê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe miệng Vương Lệnh Hòa xụ xuống, rõ ràng không vui, “Ta không muốn.”
“Ngươi không muốn?”
Vương Trọng Sơn cười lạnh.
“Trước kia ngươi thấy tên tàn phế của Quý gia không tốt, ta cũng không ép ngươi, giờ đây công tử Quận Vương phủ ngươi cũng chẳng coi trọng, ta không ngờ lòng dạ ngươi lại cao hơn cả trời.”
Vương Lệnh Hòa muốn nói chuyện nghiêm túc một lần với phụ thân, “Chẳng lẽ ta nhất định phải gả chồng ư?”
“Ta là cha ngươi, ta nói ngươi phải gả, ngươi liền phải gả. Đệ đệ ngươi vì gia tộc mà có thể cưới Khúc thị, sao ngươi lại không thể gả vào Vương phủ? Uất ức cho ngươi ư?”
Lúc này, Quý Thị bưng canh đi vào.
Nàng ta vẻ mặt tiều tụy, không còn phong thái như xưa.
Khuôn mặt vốn mềm mại, quyến rũ nay gầy đến biến dạng, lộ ra vài phần khắc nghiệt.
“Vừa rồi thiếp nghe lão gia nói chuyện gả chồng, chẳng lẽ đại cô nương đã tìm được ý trung nhân rồi ư?”
Tâm tư Quý Thị giờ đây đều dồn vào việc đối phó với Bạch Sương, ngược lại không còn mấy bận tâm đến Vương Lệnh Hòa nữa.
Có lợi hại đến mấy thì cũng là con gái.
Rồi cũng phải gả đi.
“Di Quận Vương phủ đã phái người đến hỏi cưới.”
Lời nói của Vương Trọng Sơn khiến chén canh trong tay Quý Thị trực tiếp rơi xuống đất.
“Vương phủ?”
Phản ứng đầu tiên của Quý Thị là sợ hãi.
Nếu Vương Lệnh Hòa gả vào Vương phủ, nắm được quyền thế, nàng ta sẽ xong đời.
“Cha, ta đi đến cửa tiệm trước.”
“Đứng lại!”
Vương Trọng Sơn gọi con gái lại, “Việc làm ăn trong nhà, từ hôm nay trở đi ngươi không cần nhúng tay vào, toàn bộ giao lại cho chưởng quỹ. Ngày mai ta sẽ triệu tập các chưởng quỹ, sau này, việc làm ăn vẫn giao cho đệ đệ ngươi.”
Quý Thị lập tức sống lại.
Nàng ta mừng rỡ như điên, vội nói, “Đại cô nương thật có phúc. Gia đình như chúng ta, tiền bạc tiêu xài không hết, nhưng rốt cuộc vẫn bị người ta xem thường. Sau này ngươi gả vào Vương phủ, đừng quên nâng đỡ nhà mẹ đẻ.”
Vương Lệnh Hòa mỉa mai nhìn Vương Trọng Sơn, “Tiền bạc của gia đình chúng ta, liệu có thực sự tiêu xài không hết ư?”
Trên mặt Vương Trọng Sơn lóe lên một tia không tự nhiên.
Thương hiệu Du Thị kia, tốc độ quật khởi quá nhanh.
Những mối làm ăn vốn thuộc về Vương gia đều bị chặn lại.
Từ khi Gia An Công chúa bán toàn bộ sản nghiệp của Hầu phủ cho Du Thị, cục diện của cả triều đình đã thay đổi.
Họ mặc định chủ nhân đứng sau thương hiệu là phủ Công chúa.
Thêm vào việc Vương gia vận rủi đeo bám.
Đội thuyền buôn ra nước ngoài mấy lần đều trở về tay trắng, tổn thất vô số.
Những cửa tiệm làm ăn phát đạt, nay bị cướp mất mối, đành phải bán tháo.
Điều khiến Vương Trọng Sơn tức giận nhất là, những cửa tiệm đó cuối cùng đều rơi vào tay Du gia.
Vương Trọng Sơn phải nhanh chóng tìm một chỗ dựa.
“Cha, cha nói xem, có phải hồn ma của mẹ đã trở về không?” Vương Lệnh Hòa đột nhiên nói.
“Câm miệng!”
“Ngươi nói bậy!”
Vương Trọng Sơn và Quý Thị đồng thời biến sắc.
“Dù sao, mẹ ta cũng họ Du,” Vương Lệnh Hòa còn bật cười, “Đáng tiếc, mẹ ta là con gái một, nếu không còn có thể đoán xem thương hiệu Du Thị kia có liên quan gì đến mẹ không.”
Vương Trọng Sơn có chút chột dạ.
Quý Thị lại lộ ra ánh mắt hung ác, “Đại cô nương chẳng lẽ bị ma nhập? Khi phu nhân bệnh, ta và lão gia ai mà không hết lòng chăm sóc?”
“Ngươi,” Vương Lệnh Hòa vươn tay chỉ vào nàng ta, “Đã ngay trước mặt mẹ ta, cùng cha ta chăm sóc nhau đến tận trên giường.”