“Lột y phục của nàng ta ra.” Khúc Lăng kìm nén sự sốt ruột trong mắt.
Các bà già hai bên liền muốn ra tay.
“Quận Chúa xin hãy tha cho nàng ta.” Vương thị tiến lên ôm Khúc Liên Mộng vào lòng.
“Nàng ta là thân nữ nhi chưa xuất giá, lột y phục của nàng ta, sau này nàng ta còn làm người sao được?”
Huống hồ, còn có tiểu tư ở đó.
“Quận Chúa chi bằng phái người đi hỏi Nhị cô nương, nếu Nhị cô nương nguyện ý tặng cho muội muội mình thì sao?”
Khúc Lăng căn bản không lên tiếng, những bà già kia tự nhiên sẽ không dừng tay.
Vương thị vừa nói vừa bị hất ngã.
Y phục trên người Khúc Liên Mộng bị lột sạch sẽ.
“Quận Chúa, ta cũng là muội muội của người, ta cũng chưa từng đắc tội với người, vì sao người lại đối xử với ta độc ác như vậy?”
Khúc Lăng lạnh lùng cười, “Nhị cô nương là con gái đích thân của Hầu gia, nàng ta mới là muội muội của ta, đồ của nàng ta, cũng là thứ ngươi có thể chạm vào ư?”
“Hầu phủ đều là của ca ca ta,” Khúc Liên Mộng xấu hổ và tức giận đan xen, ăn nói hồ đồ, “Ta mặc một bộ y phục thì sao chứ?”
“Tát miệng.”
Một cái tát vang dội khiến Khúc Liên Mộng quay đầu đi.
“Tát nữa.”
“Quận Chúa!” Vương thị biến sắc, lưng như toát mồ hôi lạnh, “Nàng ta không hiểu chuyện, xin Quận Chúa thủ hạ lưu tình.”
Khúc Lăng cười như không cười, “Nếu Khúc Dao đã được quá kế vào gia phả, vậy thì không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà các ngươi nữa.”
“Thu dọn đồ đạc cho bọn họ, lập tức rời khỏi Hầu phủ,” Khúc Lăng căn dặn, “Đâu có ai ở nhà người khác mà không chịu đi chứ?”
Vương thị cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập thẳng vào mặt.
Nàng ta há miệng, nhưng không dám nói, nói nhiều sai nhiều, nàng ta rất sợ cái tát đó sẽ rơi xuống mặt mình.
Nhưng nàng ta không thể cứ thế bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.
“Quận Chúa, còn năm ngày nữa là đại hôn của người, Hầu gia bệnh rồi, nhà mẹ đẻ của người cũng cần có người đưa người xuất giá, đợi sau đại hôn, chúng ta đi có được không?”
Vương thị lúc này mới thực sự nhận ra vị cô nương trước mắt không phải là cô nương bình thường, mà là một Quận Chúa nắm giữ quyền sinh sát.
“Thật sự không đi ư?” Khúc Lăng nhướng mày.
Vương thị chỉ cho rằng nàng đang trong cơn giận.
Đợi nàng xuất giá rồi, Hầu phủ sẽ là của Khúc Dao, đâu còn có bàn tay dài đến mức vươn đến quản việc nhà mẹ đẻ nữa.
Đến lúc đó lại tìm cớ ở lại là được.
“Sau đại hôn, chúng ta sẽ đi.” Vương thị kiên quyết.
Khúc Liên Mộng hận đến nghiến răng.
Nhưng nàng ta thực sự sợ Khúc Lăng, ôm mặt không dám mở miệng.
“Lý Ma Ma, khoảng thời gian này cả nhà ba người bọn họ ở Hầu phủ ăn uống tiêu dùng bao nhiêu tiền, tính rõ ràng ra, trước khi về Hà Đông, đều phải hoàn trả lại vào sổ sách.”
Khúc Lăng không hề dễ dàng bỏ qua.
Mỗi một đồng đã ăn vào, đều phải ói ra.
Vương thị một trận choáng váng.
Quận Chúa thực sự quá hoang đường.
Dù nói thế nào đi nữa, bọn họ cũng là thân nhân của Khúc Dao.
Ở Hầu phủ ăn ở có thể tốn bao nhiêu bạc chứ.
Người thân bình thường đến cũng đâu có tính toán như vậy.
“Đều trở về đi, đứng đây làm gì?” Khúc Lăng lười biếng phất tay, dường như không muốn nói nhiều với Vương thị.
Vương thị đỡ Khúc Liên Mộng vừa đi được vài bước, đột nhiên rùng mình một cái.
Cái la sát này, vừa rồi đã sai người đi tìm Khúc Dao.
Nàng ta muốn đối xử với Khúc Dao thế nào?
Lúc này, Vương thị vô cùng hối hận vì đã mời nàng trở về.
Thà rằng cứ ở trong Công Chúa phủ, ít nhất cuộc sống của cả gia đình bốn người bọn họ sẽ yên bình.
“Ngươi về trước đi, nương phải đợi đã.” Vương thị bảo Khúc Liên Mộng đi trước.
Khúc Liên Mộng vừa gấp gáp vừa tức tối, “Hôm nay ta còn phải ra ngoài, nương phải giúp ta tìm một bộ y phục, lại cho ta một ít trang sức cho tươm tất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nương nhà Lưu đại nhân đang đợi nàng ta mà.
“Đã đến lúc nào rồi!” Vương thị liếc nhìn Khúc Lăng đang nhàn nhã tự tại, kéo Khúc Liên Mộng ra ngoài cửa.
“Không thấy Quận Chúa đang nổi giận sao?” Nàng ta hạ giọng quát, “Đừng có gây thêm rắc rối cho ta nữa!”
Khúc Liên Mộng tủi thân muốn chết, “Người làm gì mà lại để nàng ta trở về?”
“Ngươi hiểu cái gì?” Vương thị cảnh cáo, “Không nghe lời, ta sẽ lập tức đưa ngươi về Hà Đông.”
Khúc Liên Mộng quả nhiên ngậm miệng lại.
Vương thị nhìn nàng ta đi rồi, mình lại không dám đi vào, chỉ đứng ngoài cửa đợi Khúc Dao trở về.
Nửa canh giờ sau, Khúc Dao mặc y phục lòe loẹt bị cưỡng chế đưa về.
“Buông ta ra, lũ ch.ó nô tài các ngươi.”
Khúc Dao bị tiểu tư kẹp chặt cánh tay lôi vào.
Hắn ta vùng vẫy mắng c.h.ử.i suốt đường, cho đến khi bị ấn quỳ xuống trước mặt Khúc Lăng.
Vương thị thấy con trai mình bị đối xử như vậy, muốn nói lại không dám.
Lòng nàng ta nhỏ máu, hắn là tương lai Thế tử của Hầu phủ, sao có thể mất mặt trước hạ nhân như vậy!
Khúc Dao không thoát được gọng kìm sắt của tiểu tư, ngẩng đầu giận dữ nhìn Khúc Lăng, “Ngươi dù là Quận Chúa, cũng không thể sỉ nhục ta như vậy.”
“Ngươi muốn kinh thành ai ai cũng biết ngươi sỉ nhục đệ đệ của mình thế nào sao?”
Hắn ta đang cùng mấy công tử ca uống rượu chơi bời, thì bị một đám tiểu tư xông vào trói lại rồi lôi đi.
Mấy công tử ca kia vừa định nổi giận, tiểu tư chỉ nói một câu, “Gia An Quận Chúa muốn gặp hắn”, liền không ai dám động thủ nữa.
Khúc Dao vô cùng chật vật, gân xanh trên cổ hắn nổi lên, hắn quay sang mắng các tiểu tư, “Tin hay không ta sẽ đ.á.n.h gãy chân lũ nô tài này, rồi bán hết bọn chúng đi làm phu mỏ.”
“Năm ngàn lượng,” Khúc Lăng lật mở sổ sách mà Lý Ma Ma đưa tới, “Mới đến kinh thành mấy ngày, ngươi đã chi ra gần năm ngàn lượng bạc.”
Khí thế kiêu ngạo của Khúc Dao chững lại, ngay sau đó lại nghẹn cổ nói, “Thì sao chứ?”
Hắn ta cố gắng hất tay của tiểu tư ra, nhưng lại phát hiện không thể hất ra, “Ta là con trai của Hầu gia, gia sản của Hầu phủ đều là của ta, đừng nói năm ngàn lượng, dù là năm vạn lượng thì sao?”
Trước mắt hắn lại hiện lên cảnh ăn chơi trác táng ở Túy Tiên Lầu, cùng khoái cảm ném nghìn vàng vào sòng bạc.
Ở Hà Đông thuở ấy nào dám mơ tưởng cuộc sống như vậy? Kinh thành quả là thiên đường.
“Nên tiêu, có thể tiêu,” Khúc Lăng khép sổ sách lại, mỉm cười nói, “Chỉ là không thể chỉ tiêu bạc mà không làm việc.”
Nàng quay đầu ra lệnh, “Đưa hắn đến phòng Hầu gia, một bước cũng không được rời đi, khóa chặt cửa lại, để hắn hảo hảo làm tròn hiếu đạo.”
Lời này như tiếng sấm sét đ.á.n.h thẳng vào đầu Khúc Diệu.
Giọng hắn run rẩy, “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Cái tên điên kia…”
“Chát!”
Lần này là tát Khúc Diệu.
Lý Ma Ma thu tay về, lạnh giọng nói, “Công tử thận trọng lời nói, đó là phụ thân của người.”
Vương Thị như tỉnh mộng, the thé kêu lên, “Hầu gia phát bệnh thì lục thân bất nhận, lần trước suýt nữa bóp c.h.ế.t nha hoàn, A Diệu sao có thể bị nhốt cùng hắn?”
“Chuyện Hầu phủ, ngươi một người ngoài xen vào làm gì?” Khúc Lăng đứng dậy, “Cái gì mà tên điên? Đó là phụ thân ruột của hắn.”
Nàng đi đến trước mặt Khúc Diệu, đưa tay sửa lại cái mũ cài tóc bị lệch cho hắn, “Hiếu đạo lớn hơn trời, phải không?”
Động tác thân mật này khiến Khúc Diệu lạnh sống lưng.
Lúc này hắn mới nhìn rõ đôi mắt Khúc Lăng, trong đó không có giận dữ, không có ghen tỵ, chỉ có một sự bình tĩnh đến rợn người.
“Đưa đi.”
Những chữ nhẹ bẫng rơi xuống, bốn tiểu tư lập tức tiến lên.
Khúc Diệu cuối cùng cũng hoảng loạn, giãy giụa gào thét, “Ta không đi, hắn sẽ g.i.ế.c ta, nương, nương cứu ta.”
Vương Thị níu c.h.ặ.t t.a.y áo con trai, nhưng lại bị bà tử kéo mạnh ra.
Bà ta ngã ngồi trên đất, trân trừng nhìn Khúc Diệu bị kéo ra khỏi chính đường, tiếng kêu gào dần xa.
“Quận chúa, người sợ A Diệu cướp đi cái gì sao?”
Vương Thị bò dậy, mặt đầy hoang mang, bà ta cố gắng nói lý với Khúc Lăng, “A Diệu quá kế cho Hầu gia, đâu phải muốn cướp đi của người thứ gì, ngược lại, hắn là để làm chỗ dựa cho người đó.”
“Các đệ đệ của người đều c.h.ế.t rồi, nhị phòng cũng c.h.ế.t hết rồi, không có A Diệu, cũng sẽ có các tông tộc tử đệ khác quá kế, người không ngăn được đâu, nếu không, Hầu phủ sẽ không còn nữa.”
“Hầu phủ không còn, thì có lợi gì cho người?”
Bà ta không hiểu, Khúc Lăng rốt cuộc đang gây chuyện gì.
Nếu ở Hà Đông, một cô nương như vậy, sớm đã bị đ.á.n.h c.h.ế.t rồi.