Quận Chúa Trọng Sinh: Hầu Phủ Máu Nhuộm Kinh Thành

Chương 102



Mưa thu liên miên, khí trời dần trở lạnh.

Khúc Lăng càng ngày càng không ra ngoài, ru rú trong Nhuận Sơn Cư chép kinh viết chữ.

Mọi động tĩnh trong Hầu phủ, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Trước Tết, Hầu phủ không có việc trọng đại.

Sau Tết, Khúc Liên Chi phải xuất giá, Khúc Dụ sẽ nhậm chức Hộ bộ thị lang.

Quan Kỳ hỏi Khúc Lăng, “Lão phu nhân vừa mới qua đời không lâu, theo lý thì phải thủ hiếu đinh ưu, nhưng hôn sự của nhị cô nương và nhiệm kỳ của nhị lão gia đều không bị trì hoãn.”

Khúc Lăng nói với nàng, đây chính là hoàng quyền.

Cái gọi là quy củ, chính là do hoàng quyền định ra.

Một buổi chiều, mưa tạnh trời trong, Thính Cầm nói, “Nhị cô nương đang ở bên ngoài, nói muốn gặp người.”

Trừ lúc Khúc Hằng mất thì gặp mặt một lần, Khúc Lăng cũng chưa từng gặp lại Khúc Liên Chi.

Tang sự của Khúc Hằng, là do Liễu phu nhân của Tống gia giúp đỡ lo liệu.

Nghe nói nàng từng đi cầu xin Liễu phu nhân đưa nàng đi, Liễu phu nhân không đồng ý.

Ngày Tống Quang đến, nàng cũng đã từng cầu xin, Tống Quang cũng không đưa nàng đi.

Từ đó về sau, Khúc Liên Chi rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Đầu bút khẽ dừng, Khúc Lăng không ngẩng đầu, “Cứ để nàng vào.”

Châu liêm khẽ lay động, Khúc Liên Chi chậm rãi bước vào.

Nhị cô nương Hầu phủ từng kiều diễm linh động, giờ đây một bộ váy áo trắng tinh khôi rỗng tuếch khoác trên người, làm tôn lên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ c.h.ế.t chóc.

Nàng bước vào như một con rối, đi đến trước bàn của Khúc Lăng.

“Tỷ tỷ,” ánh mắt nàng trống rỗng, “ta không muốn gả vào Vương gia.”

Khúc Lăng ngẩng mắt đ.á.n.h giá nàng, quả thật là suýt không nhận ra.

Mất mẫu thân, lại mất thêm hai đệ đệ, còn phải gả vào một nhà buôn, đả kích như vậy, ai mà chịu nổi.

“Đây là hôn sự do Thánh thượng ban.” Khúc Lăng đặt bút xuống, đầu ngón tay khẽ gảy Phật châu.

“Ta không gả, sẽ thế nào?” Khúc Liên Chi nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng dị thường.

Khúc Lăng đối mắt với nàng, giọng nói bình tĩnh đến mức lạnh lùng, “Trái nghịch thánh chỉ, tru di cả tộc.”

“Thật sao?” Khúc Liên Chi đột nhiên cười rộ lên.

Tiếng cười đó gần như điên loạn.

Nàng cười ngả nghiêng, cười đến lệ tràn khóe mi, như thể nghe được chuyện cười thú vị nhất trên đời.

“Vậy thì tốt quá rồi,” nàng vừa cười vừa khóc, “tất cả đều c.h.ế.t đi thì tốt.”

Các nha hoàn của Nhuận Sơn Cư nhìn nhau.

Thính Cầm và Quan Kỳ cũng bị dọa sợ.

Chỉ có Khúc Lăng vẫn bất động như núi, lặng lẽ nhìn nàng phát điên.

“Ngươi cam lòng chịu c.h.ế.t sao?” Khúc Lăng đạm mạc hỏi một câu.

Tiếng cười chợt tắt ngúm.

Khúc Liên Chi rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo.

“Quận chúa cẩn thận!” Thính Cầm lập tức chắn trước người Khúc Lăng.

Khúc Lăng lại đưa tay ra hiệu mọi người lui xuống, “Không sao.”

Nàng trực diện nhìn Khúc Liên Chi, “Ngươi muốn thế nào?”

“Tỷ g.i.ế.c ta đi.” Khúc Liên Chi xoay mũi chủy thủ, đưa về phía Khúc Lăng, “Cũng như tỷ đã g.i.ế.c bọn họ.”

Nàng không nói cụ thể là ai, nhưng dường như lại đang nói đến tất cả mọi người.

Phật châu xoay chuyển trên đầu ngón tay Khúc Lăng, nàng chậm rãi lắc đầu, “Ta không muốn tự tăng thêm sát nghiệt.”

“Tại sao?” Tay Khúc Liên Chi bắt đầu run rẩy, thống khổ tột cùng, “Tại sao tỷ không trực tiếp g.i.ế.c ta đi? Tỷ đã hành hạ ta đến phát điên rồi.”

Khúc Lăng lại hỏi, “Tại sao ngươi cứ phải chịu ta hành hạ?”

Câu nói này như một lưỡi dao, đ.â.m thẳng vào tim Khúc Liên Chi.

Đúng vậy, tại sao?

Tại sao nàng cứ phải mãi sống dưới cái bóng của Khúc Lăng?

Tại sao phải chịu đựng tất cả những đau khổ này?

Khúc Liên Chi mờ mịt.

Nàng chợt cảm thấy Hầu phủ như một cái lồng giam tinh xảo, mà nàng chẳng qua chỉ là một con cừu non chờ bị g.i.ế.c thịt.

“Ta không biết... ta không phải...”

Nàng nói năng lộn xộn, quay người lảo đảo chạy ra ngoài.

Khúc Lăng không ngăn cản, chỉ dõi theo bóng lưng nàng biến mất ngoài cửa, rồi cúi người nhặt thanh chủy thủ dưới đất, nhẹ nhàng đặt lên án kỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sai người đi theo nàng,” Khúc Lăng dặn dò, “nàng muốn làm gì cũng được, đi c.h.ế.t cũng được.”

Khúc Liên Chi hồ đồ mê man bước ra khỏi Nhuận Sơn Cư.

Nàng không biết mình phải đi đâu, cũng không biết sống còn ý nghĩa gì.

Mẫu thân không còn, Tống gia cũng không màng đến nàng, phụ thân càng chẳng hỏi han gì.

Trong Hầu phủ này, nàng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Khúc Lăng.

Nàng muốn báo thù, nhưng lại không có bất kỳ cơ hội nào, thậm chí không biết nên tìm ai báo thù.

Đây là số mệnh của nàng sao?

Khúc Liên Chi thần sắc ngây dại, không biết từ lúc nào đã đi đến lương đình ở Nguyệt Hồ.

Hạ nhân trong phủ đã sớm quen với dáng vẻ này của nàng, cẩn thận tránh né.

Cũng không biết nàng ngồi trong lương đình bao lâu, cuối cùng cũng có người đến nói chuyện với nàng.

“Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây một mình?”

Giọng thiếu nữ non nớt trong trẻo như chim hoàng oanh.

Khúc Liên Chi ngẩng đầu, nhìn thấy Khúc Liên Đình đứng trước mặt.

Mắt sáng răng trắng, lúc này đang dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn nàng.

“Sắc mặt tỷ tỷ thật tệ,” Khúc Liên Đình quan tâm nói, “là vì chuyện gì mà phiền muộn?”

Khúc Liên Chi mặt không chút biểu cảm, “Ngươi cũng đến xem trò cười của ta sao?”

“Không phải,” Khúc Liên Đình vội vàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, “ta chỉ thấy tỷ tỷ ở đây một mình nên đến hỏi thăm thôi.”

Khúc Liên Chi cụp mắt, tiếp tục suy tư, không để ý đến nàng ta nữa.

Khúc Liên Đình hơi ngượng nghịu.

Nhị tỷ sa sút này, quả nhiên là ngốc nghếch.

“Qua năm tỷ tỷ sẽ thành thân, muội muội nhập kinh chưa lâu, nhưng cũng nghe nói Vương gia phú quý tột bậc, thật khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.”

Nha hoàn Kim Đan đi theo sau Khúc Liên Chi ngăn lại nàng, “Ngũ cô nương, nếu người cũng muốn gả chồng, cứ việc đi tìm nhị lão gia.”

Kim Đan rất sợ Khúc Liên Đình kích động Khúc Liên Chi đến phát điên.

“Ngươi lại đây.” Khúc Liên Chi ngẩng mắt.

“Nhị tỷ tỷ muốn nói gì?” Khúc Liên Đình bị ánh mắt của nàng nhìn đến sởn gai ốc.

“Ngươi đến gần một chút ta sẽ nói cho ngươi.”

Khúc Liên Đình do dự một thoáng, rồi vẫn tiến lại gần hơn một chút.

“Bốp––”

Khúc Liên Chi một bạt tai giáng xuống mặt nàng ta.

Khúc Liên Đình ngây người.

“Ngươi... ngươi sao lại đ.á.n.h người?” Nàng ta ôm mặt kinh hãi và giận dữ.

“Thì ra cảm giác là như vậy,” Khúc Liên Chi không nhìn nàng ta, mà nhìn vào lòng bàn tay mình, “thảo nào lúc đó tỷ tỷ lại muốn đ.á.n.h ta, thật sảng khoái.”

Nàng lẩm bẩm một mình, Khúc Liên Đình căn bản không hiểu.

Kim Đan thì hiểu.

Nhị cô nương đang học theo bộ dạng của Quận chúa khi đ.á.n.h nàng ta lúc trước.

Kim Đan trăm mối cảm xúc lẫn lộn, Quận chúa đã trở thành tâm ma của nhị cô nương.

Khúc Liên Đình căn bản không hiểu tại sao mình bị đánh, vừa định nói, liền nghe Khúc Liên Chi mở lời, “Ngươi muốn gả vào Vương gia, ngươi cứ đi đi.”

“Cái gì?” Khúc Liên Đình tưởng mình nghe nhầm.

Nàng ta ngây người nhìn Khúc Liên Chi, đôi mắt sáng lên ba phần, “Nhị tỷ tỷ nói gì?”

Khúc Liên Chi đột nhiên nhìn quanh, hỏi một câu, “Các ngươi có nghe thấy tiếng chuông không?”

Kim Đan và Khúc Liên Đình nhìn nhau, nàng ta quả nhiên phát điên rồi.

Trong thâm trạch đại viện, tiếng chuông từ đâu ra chứ.

“Hình như là tiếng chuông của Quốc Thanh Tự,” Khúc Liên Chi nói, “không phải, là tiếng chuông của Tĩnh Vân Am, mẫu thân trước kia từng đưa ta đến đó.”

Nàng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang vỡ vụn, rồi lại có thứ gì đó mọc ra trở lại.

“Cô nương, chúng ta về thôi.” Kim Đan sắp khóc.

Tĩnh Vân Am ở tận ngoài thành rất xa, sao Hầu phủ lại có thể nghe thấy chứ.

Khúc Liên Chi gạt tay nàng ra, nở nụ cười với Khúc Liên Đình, “Ngươi gả đi đi.”

Mãi đến khi Khúc Liên Chi đã đi rất xa, Khúc Liên Đình mới hoàn hồn.

Nàng ta vừa mừng rỡ lại vừa bất an.

Nhị tỷ tỷ thật sự sẽ nhường mối hôn sự tốt này cho nàng ta sao?