“Trước đây, ta đối đãi với muội không ra gì, vậy mà muội vẫn chịu mở lời giúp ta.”
Ta mỉm cười, nói:
“Sương Nhi tỷ tỷ chẳng qua chỉ là muốn dạy dỗ muội. Muội vốn là một nha đầu ngu dốt, mới được điều đến hầu hạ đại nương tử, đương nhiên phải học cho rõ quy củ.”
Ta nói chuyện rất mực cung kính, khiến mắt Cố Sương Nhi càng thêm ươn ướt, đưa mắt nhìn gian chính phòng sáng đèn, tay khẽ chạm lên khóe mắt còn đọng lệ.
“Tính tình đại nương tử... ôi thôi. Yến Nhi, muội hãy hầu hạ cho thật tốt.”
Nói xong, ả khập khiễng quay về phòng mình.
Ta tiễn ả đi, đến khi Cố Sương Nhi vừa quay người thì ta đã thu lại hết thảy ý cười trên mặt, trong mắt chỉ còn lại hận thù ngập tràn trong ánh mắt.
Lắng nghe động tĩnh từ chính phòng, ta hít sâu một hơi, rất nhanh lại trở về dáng vẻ cung kính nịnh nọt, vội vã bước vào hầu hạ Tống Minh Nguyệt.
Nàng ta thấy ta đến, liền chỉ vào bát thuốc trên bàn, sai ta hầu nàng ta uống.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta đương nhiên không dám có chút sơ sót nào.
Ta bưng bát thuốc, quỳ xuống trước mặt Tống Minh Nguyệt, đích thân bón từng ngụm một cho nàng ta.
“Bài thuốc này đúng là đắng quá, không biết mẫu thân lấy ở đâu ra.”
Tống Minh Nguyệt mới uống được hai hớp đã nhịn không nổi, xua tay với ta.
Nghe nàng ta nói vậy, ta vội vàng dâng khay điểm tâm đã chuẩn bị từ sớm đến trước mặt nàng ta, nhẹ giọng dỗ dành:
“Thuốc này vẫn nên uống hết thì mới tốt. Nếu đại nương tử sợ đắng, không bằng nếm thử chút điểm tâm ngọt này, nô tỳ đã cho thêm rất nhiều đường, có thể làm dịu vị đắng trong miệng.”
Nghe vậy, Tống Minh Nguyệt liền liếc ta bằng ánh mắt hài lòng.
Nàng ta với tay lấy một miếng điểm tâm, ban đầu chỉ nếm thử hai miếng nhỏ, sau khi cảm thấy vừa miệng, lại ăn thêm liền mấy cái nữa.
“Ta vốn không thích đồ ngọt, chỉ là thuốc này đắng quá. Cũng may có ngươi làm ít điểm tâm này, có thể làm dịu đi phần nào mùi vị ấy.”
“Ta ngày ngày uống thuốc thế này, đến khi sinh con nhất định sẽ là quý tử. Đến lúc đó, con ta chính là trưởng tử đích xuất của Hầu phủ này, ai cũng đừng hòng lay chuyển được địa vị của ta!”
“Nói đến cũng lạ, thuốc đắng như vậy, người đàn bà kia làm sao mà uống hết? Ta sai người nấu cả một bát lớn, ép nàng ta phải uống sạch. Ban đầu nàng ta không chịu, ta liền đem đứa bé trong bụng ra uy hiếp, nàng ta khóc lóc nức nở, cuối cùng cũng không dám giãy giụa nữa.”
“Sau khi ép nàng ta uống hết chỗ thuốc đó, ta liền cho người mổ bụng, quả nhiên là nam thai. Cuối cùng mẫu thân cũng không bị lừa rồi.”
Dứt lời, Tống Minh Nguyệt cúi xuống nhìn ta, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Con nha đầu nhà ngươi gan cũng lớn thật. Sau này ngươi cứ chăm chỉ làm việc, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe những lời Tống Minh Nguyệt nói, tay ta run nhẹ, suýt không cầm nổi bát thuốc.
Thế nhưng ta không dám ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Chỉ sợ ánh mắt sẽ làm lộ ra hận ý trong lòng, vì vậy ta chỉ dám cúi đầu, mắt không rời khỏi bát thuốc.
“Đại nương tử, thuốc sắp nguội rồi, vẫn là nên uống hết sớm một chút, kẻo nguội rồi lại mất hiệu quả.”
Nghe ta nói vậy, Tống Minh Nguyệt gật đầu, bịt mũi lại, một hơi uống cạn thuốc.
Đĩa điểm tâm kia, giờ chỉ còn lại hai miếng, còn lại đều đã vào bụng nàng.
Ta cúi đầu nhìn bát thuốc đã cạn, cuối cùng không kiềm được, khóe môi khẽ nhếch lên.
2
Ta tên là Thẩm Quy Yến, là một tỳ nữ quét dọn không ai để ý tới trong Hầu phủ này.
Bởi nhà quá nghèo nên tỷ tỷ ta gầy ọp chỉ còn da bọc xương, nhưng tỷ vẫn cố chừa phần ăn cho ta. Vì thế mà thân thể ngày một suy kiệt, sinh bệnh nặng.
Ta không đành lòng nhìn tỷ tỷ c.h.ế.t đói, liền giấu tỷ tỷ, đem bản thân bán đi với giá ba lượng bạc.
Khi đến Hầu phủ, ta chỉ mong an phận làm việc, biết đâu một ngày được chủ tử để mắt tới, cho đến gần hầu hạ bên người, chẳng những tiền công hàng tháng tăng, mà còn có thể được ban thưởng.
Đến lúc đó, ta có thể chuộc thân, rồi đi tìm tỷ tỷ.
Tỷ tỷ từ nhỏ đã có người trong lòng.
Là tiên sinh dạy học trong thôn, cũng là người tốt vô cùng.
Nhờ ba lượng bạc kia, tỷ tỷ ta giữ được mạng, lại còn thành thân với người thương.
Tỷ còn nhờ người gửi thư cho ta, nói rằng tỷ và tỷ phu đang cố gắng kiếm tiền, chỉ cần tích đủ, sẽ đến chuộc ta ra, từ đó cả nhà sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Ta vẫn luôn chờ đợi ngày này.
Cho đến khi Đại nương tử của Hầu phủ mang thai.
Thân thể Tống Minh Nguyệt vốn yếu ớt, sau khi gả vào Hầu phủ ba năm vẫn không có thai. Không biết đã uống qua bao nhiêu bài thuốc dân gian, mãi mới có được một đứa con, vậy mà lại lo sợ là nữ nhi.
Vì thế, sau khi cùng Tống phu nhân bàn bạc một phen, liền cho người đi khắp nơi tìm phương thuốc bí truyền.
Không ngờ thật sự tìm được một bài thuốc.
Nói rằng chỉ cần uống bài thuốc này, cho dù trong bụng là nữ nhi cũng có thể nhờ dược tính mà chuyển hóa thành nam nhi khi sinh nở.
Tống Minh Nguyệt lo sợ “thuốc nào cũng có ba phần độc”, không dám dễ dàng dùng thử.