Phùng Thời
Thuở nhỏ ta theo mẫu thân vào Vương phủ làm việc trong phòng bếp, bị người vu oan trộm ngọc bội của công chúa.
Khi thị vệ suýt nữa đánh c.h.ế.t ta, chính là tiểu thế tử trong phủ đã cứu mạng ta.
Từ hôm đó trở đi, quản sự phòng bếp thường ban cho mẫu thân ta những loại bánh ngọt ta chưa từng thấy qua, có khi còn là một túi bạc nhỏ.
Nghe tỷ tỷ Xuân Hương nói, trong phủ chỉ có tiểu thế tử là thích ăn bánh ngọt nhất, chỉ có tiểu thế tử là yêu màu lam nhạt nhất.
Miệng ta ăn bánh, mắt không rời khỏi cái túi bạc màu lam nhạt trên bàn.
Đây đâu phải tiểu thế tử gì chứ?
Rõ ràng là tiểu Bồ Tát mà!
Về sau tiểu thế tử ra biên ải rèn luyện, vương phi ăn ngán món Huệ Dương, mẫu thân ta cũng đã dành dụm đủ bạc.
Bà liền dắt ta rời khỏi Vương phủ.
Năm ta mười tám tuổi, cả phủ Định Bắc Vương bị tru di tam tộc.
Tiêu Bắc Mục lê lết thân thể gãy chân, khó nhọc nhặt chiếc bánh bao bị người ta giẫm dưới đất.
Ta móc hết bạc trên người ra: "Đi với ta, ta mua cho ngươi đồ ăn ngon, được không?"
1
Định Bắc Vương làm trái thánh ý, mưu đồ tạo phản, bị phán tru di tam tộc.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thái hậu trong cung dùng cái c.h.ế.t bức ép, giữ lại được thế tử của Định Bắc Vương – Tiêu Bắc Mục.
Đó là huyết mạch duy nhất của muội ruột Thái hậu.
Tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó thoát.
Hoàng đế hạ lệnh đánh gãy cả hai chân hắn rồi ném ra khỏi thành.
Cũng xem như là trừ cỏ tận gốc.
Không rõ là cố tình hay vô ý, mà vài gậy còn nện cả lên đầu hắn?
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, thế tử gia từng "một ngày ngắm hết hoa Trường An" rơi xuống làm một tội nhân vừa điếc vừa què.
Đúng vào đầu xuân, khúc sông có lúc còn đóng băng.
Dù ta tốn thêm không ít bạc để đi theo thuyền buôn, đến Thượng Kinh cũng đã là một tháng sau.
Thế nhưng ta giờ chẳng biết Tiêu Bắc Mục đang ở đâu… thậm chí còn không rõ hắn sống hay đã chết.
Sau ba ngày nóng lòng dò hỏi khắp chợ, ta mới tìm được hắn tại khu dân tị nạn ngoài thành.
Hắn trông không còn giống trong trí nhớ của ta nữa.
Tiêu Bắc Mục hơn ta ba tuổi, từ nhỏ đã mang khí chất cao quý vô song.
Ta từng lén theo tỷ tỷ Xuân Hương nhìn hắn luyện thương.
Dưới ánh bình minh, mũi thương chĩa nghiêng lên trời.
Quả thực mang phong thái của một tiểu Định Bắc Vương.
Còn giờ đây, hắn lại bị đè xuống vũng nước tuyết, miệng toàn bùn đất.
“Thế tử gia ngài cố thêm chút nữa, giành được là của ngài đấy!”
Người nói đạp mạnh lên chiếc bánh bao dưới đất, trên mặt đầy vẻ đắc ý đáng khinh.
Người đàn ông dưới đất gắng sức bò về phía trước, y phục không còn nhìn rõ màu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên mặt hắn lấm đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt đen là toát lên hàn ý khiến người rợn tóc gáy.
Như thể muốn nuốt sống kẻ trước mặt.
Ta bước nhanh đến, dốc hết sức va vào người đang đè hắn xuống.
“Ngươi là ai mà dám—”
Ta vụt một cái từ dưới đất bật dậy, hùng hổ quát: “Tiểu thư nhà ta sắp đến rồi! Các ngươi đừng hòng chạy thoát!”
“Tiểu thư nhà ngươi là ai—”
Hai kẻ vừa bò dậy vội vàng kéo hắn lại khuyên nhủ: “Chắc là tiểu tiểu thư của Trấn Nam Vương phủ, người từng đính hôn với hắn từ nhỏ ấy...”
“Đã thành phế nhân rồi, Trấn Nam Vương phủ còn nhận hắn chắc?”
“Lão đại, nghe ta một câu: Lạc đà c.h.ế.t đói vẫn lớn hơn ngựa… vài hôm nữa quay lại xem thử!”
Ba tên kia dáo dác nhìn ta, miệng còn lầm bầm.
Ta chống nạnh, cố ý ngẩng cao đầu: “Biết là tốt! Người mà tiểu thư nhà ta đã chọn, há để các ngươi khinh nhục được sao!”
Ba kẻ kia vội vàng khom người chạy đi: “Hiểu lầm! Cô nương hiểu lầm rồi!
“Ở nhà còn có nồi canh đang hầm, bọn ta xin đi trước.”
Thấy người đi xa, ta mới bước đến trước mặt Tiêu Bắc Mục, từ từ ngồi xuống.
Hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo va chạm với ta.
Ta nghĩ chắc hắn không nhận ra ta đâu.
Dù sao năm xưa ở Vương phủ, Lý Phùng Thời ta vừa ngốc vừa câm, đến trước mặt hắn còn chẳng dám ngẩng đầu.
Đâu giống như hôm nay, miệng lưỡi lanh lợi.
Quả nhiên hắn không nói với ta câu nào, chỉ chăm chăm vươn tay với lấy chiếc bánh bao dơ bẩn kia.
“Cái bánh bao đó không ăn được nữa rồi.”
Ta móc hết số bạc trên người ra.
“Ngươi đi với ta, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi, được không?”
2
Tuyết rơi lả tả.
Ta thuê một cỗ xe ngựa, đưa Tiêu Bắc Mục đến một căn viện ngoài thành.
Lại tốn ba văn tiền nhờ Hổ Tử nhà bên đi tìm Trương đại phu của Tế Thế Đường.
Khách điếm đắt đỏ, mấy ngày nay ta đều ở tạm nơi này.
Mẫu thân từng kể Trương đại phu vốn là y quan theo quân của quân đội Định Bắc, sau vì thân thể yếu nên lưu lại kinh thành.
Ông có giao tình sinh tử với lão Vương gia.
Mỗi khi chủ tử trong phủ có bệnh đều gọi ông tới bắt mạch.
Nay chỉ có thể nhờ Hổ Tử chuyển lời, mong ông nể tình cũ mà giúp.
Tiêu Bắc Mục nằm trên giường, nghiêng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ gần đó.
Không rõ trong lòng đang nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com