Phùng Thanh Nha

Chương 6



 

6.

 

"Ta biết, đó là ngọn núi của Lưu Án Hầu, con định làm thế nào?"

 

"Cướp!" Ta nói.

 

Lang tiên sinh lắc đầu: "Một khi con động thủ sẽ kinh động đến triều đình. Đến lúc đó mọi toan tính của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển."

 

"Trừ khi..." Lang tiên sinh ngập ngừng, ta tiếp lời ông:

 

"Trừ khi tìm người gánh tội thay."

 

Kết quả thế nào không biết, nhưng không làm thì chắc chắn không có kết quả.

 

Chúng ta xuất binh hai ngàn người, cải trang thành hữu quân của Tống Thời Hành, tập kích mỏ vàng của Lưu Án Hầu trong đêm.

 

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chiến trường.

 

Kiếp trước đi theo Tống Thời Hành, ta đa phần bận rộn trong bếp núc, cho dù trong quân doanh ngày nào cũng có thương binh, nhưng ta chưa từng tận mắt chứng kiến chiến trường.

 

Lúc này đây đao quang kiếm ảnh, tiếng người kêu khóc, tiếng ngựa hí vang vọng giữa núi rừng, khiến ta kinh sợ.

 

Ta và Lang tiên sinh ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống, tiên sinh hỏi ta: "Có sợ không?"

 

Ta gật đầu: "Sợ ạ."

 

Lang tiên sinh khẽ gật đầu, nói nhỏ với ta: "Lão phu cũng sợ."

 

Dứt lời, chúng ta cùng bật cười.

 

Chuyện chưa từng trải qua, ai mà không sợ chứ?

 

Nhưng chúng ta tin rằng, dần dần rồi sẽ không sợ nữa, đó chính là trưởng thành.

 

Dọn sạch lính canh mỏ, nhưng chúng ta giữ lại một nửa số phu mỏ, phong tỏa đường núi ngay trong đêm.

 

Hôm sau, Lưu Án Hầu dẫn binh công núi, công đ.á.n.h liên tục nửa tháng không thành, hắn bèn quay về kinh.

 

Nơi này cách kinh thành một trăm hai mươi dặm.

 

Ta tưởng hắn về kinh điều binh, nào ngờ hắn lại bắt cóc tỷ tỷ của Tống Thời Hành, bắt hắn giao mỏ vàng ra đổi người.

 

Ba ngày sau, Tống Thời Hành đơn thương độc mã đến Lang Nha trại.

 

Nhìn thấy ta và Lang tiên sinh, hắn chẳng hề ngạc nhiên, rõ ràng đã sớm biết chúng ta ở đây.

 

"Lang tiên sinh không xuất sơn phò tá ta, lại đi theo Thanh Nha làm thổ phỉ, tiên sinh cảm thấy ta không bằng Thanh Nha sao?"

 

Lang tiên sinh uống trà, đáp: "Thanh Nha có dũng có mưu, cương nhu hòa hợp, quả thực mạnh hơn Tống tướng quân một chút."

 

Tống Thời Hành cũng không giận, ngược lại còn có cảm giác vinh hạnh lây, giống như tác phẩm của mình được người ta khen ngợi vậy.

 

"Thanh Nha được tiên sinh khen ngợi, nhưng chớ có kiêu ngạo."

 

Ta liếc hắn một cái: "Ta và tiên sinh tình như phụ tử, liên quan gì đến ngươi?!"

 

Hắn ngồi xuống cạnh ta: "Thanh Nha, cô cướp mỏ vàng của Lưu Án Hầu, lại giá họa cho ta, bây giờ tỷ tỷ ta nằm trong tay hắn, chuyện này cô giải quyết thế nào?"

 

"Nàng ấy sớm muộn gì cũng bị ngươi hại c.h.ế.t, chẳng qua là hôm nay hay ngày mai mà thôi."

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Xin nén bi thương trước nhé, Tống tướng quân."

 

Kiếp trước hắn tạo phản cũng chẳng màng đến tỷ tỷ của mình, giờ lại đến hỏi ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng lẽ trông mong ta làm thay việc của hắn, khóc mộ giùm hắn sao?

 

Hắn lẳng lặng nhìn ta, bỗng nhiên cười.

 

"Thật sự càng ngày càng giống ta."

 

Ba ngày sau, Tống Thời Hành g.i.ế.c Lưu Án Hầu, cứu tỷ tỷ hắn ra, nhưng tỷ tỷ hắn lại không muốn ở lại bên cạnh hắn.

 

"Nghe nói Lương Vương phi mắng hắn là nghịch tặc ngay trước mặt ba quân, sau đó một mình cưỡi ngựa về kinh." Lang tiên sinh kể với ta.

 

Ta cảm thấy bi ai thay cho Lương Vương phi.

 

Nếu Tống Thời Hành thực sự muốn giữ mạng cho nàng ấy, giữ nàng ấy lại trong quân, thì nàng ấy có mọc cánh cũng không bay thoát được.

 

Nhưng nàng ấy vẫn đi, và ngay ngày đầu tiên trở về kinh thành, đã bị Lương Vương b.ắ.n một mũi tên ngã ngựa.

 

Tống Thời Hành khóc lóc t.h.ả.m thiết nửa ngày, thề trước ba quân phải báo thù cho tỷ tỷ.

 

Nam nhi trong quân cảm động trước sự nhân nghĩa của hắn, mười mấy vạn người giơ tay hô vang hưởng ứng, muốn đ.á.n.h vào kinh thành lật đổ Đại Chu, tạo nên một thời thịnh thế mới.

 

Chập tối, thuộc hạ gửi đến cho ta bức thư của Tống Thời Hành, cùng miếng ngọc bội đã bị ta bán đi.

 

"Cô giúp ta giữ ngọc bội, ta giúp cô chăm sóc phụ mẫu. Đợi ngày sau gặp lại, chính là ngày thành thân của ta và cô."

 

Hai tay ta run rẩy, nước mắt tuôn rơi.

 

"Tiên sinh, hắn bắt phụ thân và mẫu thân con rồi."

 

Ta cứ tưởng mình đã giấu phụ thân và mẫu thân rất kỹ, không ngờ vẫn bị hắn tìm ra.

 

Tống Thời Hành, Tống Thời Hành!

 

Tiêu Mục xách kiếm định xuống núi, giận dữ quát: "Ta đi g.i.ế.c Tống Thời Hành!"

 

Ta ngăn hắn lại.

 

"Tỷ tỷ, trong mắt loại người này hoàn toàn không có tình yêu, tỷ ngàn vạn lần đừng động lòng." Tiêu Mục nhắc nhở ta.

 

Ta biết Tống Thời Hành không có trái tim, ta cũng tuyệt đối không thể động lòng.

 

"Không vội, phải bình tĩnh trước đã." Ta nhắc nhở hắn cũng là nhắc nhở chính mình

 

"Hắn tạm thời sẽ không làm hại tính mạng phụ thân và mẫu thân ta đâu."

Có mỏ sắt, lại thêm mỏ vàng trong tay, việc chiêu binh mãi mã càng thêm thuận lợi.

 

Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, ta đã nắm trong tay tám vạn binh mã, bằng với số lượng binh mã mà Tiêu Mục chiêu mộ ở kiếp trước, nhưng thời gian lại ngắn hơn hắn rất nhiều.

 

Ta giương cao quân kỳ, một chữ "Phùng" tung bay phần phật trong gió.

 

Tám vạn quân chia làm hai lộ quân tiền và hậu.

 

Tiền quân do ta và Tiêu Mục dẫn dắt, hậu quân thì giao toàn quyền cho Lang tiên sinh.

 

Chúng ta khởi sự từ Lang Nha trại cách kinh thành một trăm hai mươi dặm, liên tiếp phá vỡ ba phủ, sáu châu, mười tám huyện, khống chế cả một vùng Đông Nam kênh đào.

 

Ba phủ kia là tai mắt của kinh thành, thành trì bị phá, triều đình lập tức sẽ xuất binh công đánh.

 

Tiêu Mục từng nói: "Tống Thời Hành cũng không dám đ.á.n.h ba phủ này, chúng ta nếu động thủ, chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho triều đình nhắm vào."

 

"Không sao." 

 

Ta bảo với Tiêu Mục

 

"Thánh thượng long thể bất an, không sống qua nổi tháng này đâu, đến lúc đó mấy vị hoàng t.ử tranh đoạt hoàng vị, cũng sẽ loạn mất một tháng, chúng ta có thời gian chuẩn bị."

Kiếp trước Thánh thượng băng hà, trong quân của Tống Thời Hành ca hát ăn mừng, đàn sáo ba ngày không dứt.