Phùng Hoa Sấu

Chương 8



7.

Từ khi mua đường đỏ về, Phùng bà tử càng ngày càng không thích nhìn Phan Thuận Nhi. Trừ những lúc ăn cơm, hai người mỗi người ngồi một phòng, thường hai ngày cũng không nói với nhau câu nào. Phùng bà tử dần dần suy nghĩ cẩn thận, Phan Thuận Nhi tính toán điều gì đó.

Mấy năm nay bà ta mua bán những bé gái, trong tay vẫn luôn có tiền. Hơn nữa chỗ viện này của bà có vị trí tốt, sân rộng, trồng mấy cây ăn quả, phía trước lẫn phía sau có không ít đất trống, quanh năm suốt tháng trồng rau cũng đủ cho hai ba người ăn.

Phan Thuận Nhi không muốn về nhà, trông cũng không có vẻ gì là muốn gả đi, nếu muốn sau này có chỗ dựa, ở đây đợi Phùng bà tử c.h.ế.t đi rồi tiếp quản, như thế thì nhẹ nhàng rồi. Như vậy cũng tốt. Người vì lợi mà hợp lại một chỗ, ngược lại bà ta chỉ sợ Phan Thuận Nhi không màng đến tiền tài mà thôi.

Có nắm giữ thì không cần lo Phan Thuận Nhi sẽ bỏ đi.

Thời gian dài, Phùng bà tử thấy Phan Thuận Nhi rất biết cách giao thiệp với hàng xóm, đổi đồ có chút bản lĩnh, bèn đưa nhiều tiền hơn cho nàng, bảo nàng đi mở một cửa hàng, buôn bán mấy thứ đồ chơi nhỏ cũng không tồi.

Việc này thế mà lại trúng ý Phan Thuận Nhi, tết đến thức đêm đóng đế giày, mùa xuân đến thì có giày vải để bán; mùa hè cắt rau tươi cùng các loại bánh trái hoa quả, từ nhỏ nàng đã thích nghiên cứu những món ăn này, tay nghề cực kì tốt, thường chưa kịp đi ra bày bán, thì đã được người ta đến mua hết rồi.

Đợi đến mùa thu quả chín sẽ làm nước lê, ủ rượu trái cây, đến sau núi hái chút quả hồng về phơi khô thành bánh hồng, để đến mùa đông cũng có thể dùng đến.

Chẳng bao lâu, nàng đã dành dụm đủ tiền, mua cho Phùng bà tử một bộ tẩu thuốc mới như đã hứa.

Phùng bà tử cũng nói thẳng: "Tốt, nếu con đã giữ chữ tín, vậy lão bà tử này cũng không ngại đồng ý với con, đợi ta c.h.ế.t rồi, viện này chính là của con, ta tuyệt đối không nói với người khác nhà con ở đâu, ta chỉ nói là ta đã quên rồi."

Như vậy là tốt nhất.

Trấn Chiết Liễu có rất nhiều người miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng sâu thẳm trong lòng cũng không thiếu những tấm lòng vị tha. Nếu để cho người như Tống Diêu thị biết nhà Phan Thuận Nhi ở đâu, nhất định sẽ tìm mọi cách đưa nàng về gặp cha mẹ.

Vì thế mà Phan Thuận Nhi cảm thấy an tâm, càng ngày càng làm cho việc buôn bán nhỏ của mình trở nên phát đạt, có tiền dư thì mang đi giúp đỡ Tống Diêu thị.

Trong viện nhà họ Tống, người già trẻ con đều dùng thuốc thang cầm cự, Phan Thuận Nhi bèn mua thuốc đến thăm hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thường xuyên qua lại, người trấn Chiết Liễu không còn mắng nàng nữa. Dù có ngốc nhưng tâm thiện là thật, phàm là ăn xin đến trước cửa viện của Phùng bà tử, Phan Thuận Nhi nhất định sẽ múc cho một bát đồ ăn.

Một cô nương bị bọn buôn người giam cầm, bị nhốt trong trấn nhỏ lại không hề tự ti, ngày ngày buôn bán phát đạt, đương nhiên trở thành chuyện lạ hiếm có.

Một đồn mười, mười đồn trăm, đến cả trấn lân cận cũng có người đặc biệt đến mua hàng chỉ để xem rốt cuộc Phan Thuận Nhi là người như thế nào.

Phan Thuận Nhi chưa từng che giấu vết bỏng trên gương mặt, cho nên đập vào mắt những người mới đến đều là vết sẹo đỏ đáng sợ trên mặt nàng. Sau đó mới nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước mùa thu, lúc nào cũng chứa chan ý cười, tuyệt đối không vì quá khứ mà rơi lệ.

Nhìn toàn diện thì là răng trắng môi anh đào, ngũ quan đoan chính, ai nhìn cũng thấy tiếc thay, nói cô nương đẹp như vậy, sao lại bị phá tướng.

Tống Diêu thị đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Nếu nàng không bị phá tướng thì đã bị bọn buôn người bán đi làm heo mẹ rồi, cả đời bị nhốt trong viện, sinh con đến chết!"

Lời nói tuy thô tục nhưng ý lại không thô, ai nghe cũng phải thở dài. Người truyền tai nhau càng ngày càng nhiều, đã kinh động đến vị lý chính trẻ tuổi vừa nhậm chức - Tiết Sâm.

Thấy chuyện bất bình chẳng tha cũng là trách nhiệm, hắn dẫn nha sai đến tận cửa, muốn chủ trì công đạo thay Phan Thuận Nhi.

Chức Lý chính chuyên quản nhân khẩu, Tiết Sâm vốn là người bản địa, cũng từng nghe qua tin đồn Phùng bà tử mua bán bé gái. Dưới gốc cây hòe, Tiết Sâm mặc quan phục màu xanh khói, sống lưng thẳng tắp, đi qua rồi đi lại. Khí chất thanh cao đoan chính khiến Phan Thuận Nhi lập tức nhớ đến Phương Phùng Ý.

Phương Phùng Ý da trắng như tuyết, nếu mặc cùng màu xanh lục, hẳn là càng thêm tuấn tú. Tính ra, kiếp này Phan Thuận Nhi bị bắt cóc cũng đã hơn hai năm rồi. Không biết tiểu tử bám đuôi kia có còn lấy việc bắt cá làm kế sinh nhai không.

Có phải cũng giống như những tên nhóc nhà Trương, Vương, Triệu, Lý, trong mắt đã có những cô nương khác rồi hay không.

Tiết Sâm mở lời, hỏi có phải Phan Thuận Nhi bị Phùng bà tử bắt cóc tới đây hay không. Phùng bà tử bị nha sai bắt giữ ở dưới hành lang, cùng dầm mưa dưới gốc cây hòe. Phan Thuận Nhi nhìn về phía Phùng bà tử, gật đầu.

Lo hậu sự sau này thì vẫn phải lo, nhưng thật sự có người đến chủ trì công đạo, nàng cũng không định nói một lời nào giúp bọn buôn người. Cũng không phải cô nương nào bị bắt cóc cũng có hoàn cảnh giống nàng, coi người như vật phẩm mua bán vốn đã đáng c.h.ế.t vạn lần.

Tiết Sâm lại hỏi, có phải Phùng bà tử giam cầm nàng không cho nàng về nhà hay không. Phan Thuận Nhi suy nghĩ thật lâu rồi mới đáp: 

"Là ta không nhớ nhà ở đâu, chỉ có thể ở lại bên cạnh Phùng bà tử. Ta và bà ta đã hứa hẹn, bà ta không bán ta đi, ta sẽ lo liệu việc dưỡng lão và an táng khi bà ra đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com