Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 91



Nhà nương đẻ Lý thị là phú hộ phủ thành, cữu cữu trước kia có danh viên ngoại, ở trong phủ thành, mỗi người đều phải tôn xưng một câu Lý viên ngoại.

Cái xưng hô này quá giống nhân vật trong thoại bản, nhớ tới khi còn bé đến nhà cữu cữu, nghe được có người gọi hắn là "Lý viên ngoại", gọi nàng "Biểu cô nương" Tống Sư Trúc cũng có chút hoài niệm.

Nàng đã từng là một "Biểu cô nương" nổi tiếng, Lý thị thật đúng là từng có tâm tư muốn gả nàng về nhà nương đẻ.

Nhà cữu cữu giàu có, Tống gia gả cô nương cũng không phải là vì tiền, lúc ấy hai bên đều có ý nguyện, vẫn là nàng kêu ngừng.

Không có cách nào, mặc dù đại biểu ca anh tuấn mỹ mạo, nhưng quan hệ của hai bên vẫn còn trong ngũ phục, nàng vừa nhìn biểu ca nhà cữu cữu liền nhớ tới ca ca kiếp trước. Nhưng nàng cảm thấy hẳn là biểu ca cũng không có ý đó, sau khi nàng biểu đạt thái độ không muốn, biểu ca đã hiếm khi xuất hiện trước mặt nàng.

Lúc Tống Sư Trúc đi qua, Phong Hằng đang hàn huyên với người tới, vừa nhìn thấy Tống Sư Trúc đi vào, người nọ liền dập đầu hành lễ: “Cô nương, lão gia phu nhân nhà chúng tôi cố ý để tiểu nhân tới đón ngài, nói là cô nương cũng quá khách sáo, nhà mình thuê ra ngoài thu không về, còn không muốn ở trong nhà, cái này để lão gia phu nhân nhà chúng tôi sau này gặp tiểu cô ăn nói thế nào.”

Tống Sư Trúc nhìn hắn nói như vậy, liền biết cữu cữu khẳng định hỏi thăm tất cả nội tình.

Trong lòng đã dự đoán cữu cữu nhất định sẽ viết thư cáo trạng với nương nàng đủ loại cảnh tượng, Tống sư Trúc da đầu hơi run lên, trên mặt lại cười nói: “Ngươi trở về giúp ta hỏi thăm cữu cữu và cữu mẫu, ta ngồi xe ngựa hai ngày, phong trần mệt mỏi, hôm nay lại trễ như vậy, trước hết không vội, chờ hai ngày này chúng ta an trí xong, lại tới cửa thỉnh an.”

Người tới vẻ mặt không tán đồng: “Mọi thứ trong nhà đều đã chuẩn bị xong, phu nhân nhà chúng tôi đã dặn dò hạ nhân quét dọn phòng khách từ hai ngày trước, biểu cô và biểu cô gia vừa đi qua là có thể nghỉ ngơi. Trước khi tiểu nhân ra cửa, đại thiếu gia nhị thiếu gia trong nhà cũng đặc biệt dặn dò tiểu nhân, nhất định phải đón biểu cô về nhà.”

Đáng tiếc hắn nói như vậy, Tống Sư Trúc cũng kiên trì không ra khỏi cửa, rốt cuộc sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm, hai bên cũng không thể kéo mãi không xong, sau khi Tống Sư Trúc đuổi người nhà cữu cữu xong, chỉ thấy Phong Hằng nhìn nàng cười ý vị thâm trường, nàng không khỏi sờ lên mặt nói: “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Phong Hằng đột nhiên cười một tiếng.

Thấy Tống Sư Trúc không chút chột dạ dưới ánh mắt của hắn, Phong Hằng liền biết tin tức hắn hỏi thăm được năm đó không chuẩn. Tống Sư Trúc đối với biểu ca nhà cữu cữu nàng là không có tâm tư kia, nếu không với tính tình của nàng, bây giờ nên xấu hổ...

Nhưng sau đó Tống Sư Trúc lại chọn một đề tài làm cho hắn lại nổi lên tâm tư, nói: “Cữu cữu bọn họ đều cho người tới cửa, chúng ta ngày mai phải đi qua một chuyến, ta muốn để Loa Sư tìm ra lễ vật cho cữu cữu cùng biểu ca bọn họ mới được...”

Phong Hằng nhìn ánh mắt của nàng, ở bên trong đọc không ra bất kỳ cảm xúc mập mờ nào, hơn nữa Tống Sư Trúc không biết đang suy nghĩ gì, trong đầu ngựa đi đường vòng, vừa nói xong nhà cữu cữu, liền nhắc tới Tống Sư Trạch hôm nay vừa về đến nhà đã run chân.

Cùng là tộc nhân Tống gia, Tống Sư Trúc cũng rất đồng tình tộc đệ. Không biết có phải tiểu thiếu niên đang so đo sức lực với mình hay không, sáng sớm hôm nay biết đêm qua chỉ có mình ngủ mê man, còn hết sức trấn định nói lời cảm tạ với bọn họ, quay đầu lại tìm một gã sai vặt biết cưỡi ngựa dẫn hắn đi.

Tống Sư Trúc khuyên hai lần, thấy bộ dáng kiên trì của hắn, cũng không tiếp tục khuyên nữa. Thiếu niên nho nhỏ dù sao cũng phải đụng Nam Sơn một lần, mới biết được đâu là đúng đắn.

Tống Sư Trúc dặn dò người đưa thuốc trị thương qua, thông cảm được chỗ tổn thương của tộc đệ hẳn là tương đối xấu hổ, nên không có đi qua thăm hắn.

Chính là sau khi trở lại trong phòng, luôn cảm thấy ánh mắt Phong Hằng kỳ kỳ quái quái.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Sư Trúc thay đổi xiêm y trắng tinh, trang sức trên người đều được tháo xuống, tắm rửa xong, tóc ướt đẫm, nàng dứt khoát buông tất cả xuống, nhìn giống như một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi chưa gả, ngay cả lông tơ vừa mới mọc trên mặt cũng có thể thấy được.

Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, cảm thấy có phải nàng chỉ lo chuyện nhà cữu cữu làm Phong Hằng không vui lắm, nàng liền tiến tới nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn nói: “Vừa rồi ta nghe Tùng quản sự nói, phụ cận nơi này đều là học sinh Phủ Học. Sau khi chúng ta thu xếp xong, lại tìm một thời gian đến bái phỏng, cũng biết thêm một ít quy củ của phủ học.”

Phủ học và thư viện, tương đương với trường học công và trường học tư nhân hiện đại. Thật ra so sánh ra, thật ra vẫn là Chu sơn trưởng quản lý thư viện tương đối nghiêm khắc một chút, dù sao quan học nhân sự phức tạp, rất nhiều mối quan hệ đều phải chiếu cố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Hằng ôm nàng vào trong ngực, nói: “Chúng ta sẽ tìm thời gian đi thăm hàng xóm một chút..." Cũng không phải vì hắn, mà là vì Tống Sư Trúc, hắn lắc đầu, tiếp tục nói, “Chúng ta phải ở phủ thành mấy tháng, cho dù có cữu cữu chăm sóc, tóm lại khi có việc vẫn là hàng xóm dễ nhờ vả hơn.”

Trước kia những việc vặt này, Triệu thị chưa bao giờ thương lượng với hắn. Hắn lại là một đại nam nhân, từ nhỏ đọc sách xuất chúng, lúc ra cửa một người ăn no cả nhà không lo. Phong Hằng cũng là lần đầu tiên cân nhắc đến những chuyện này, nói đến còn có mấy phần mới lạ.

Hắn ôm Tống Sư Trúc vào trong ngực, miệng dán vào lỗ tai nàng nói: “Vừa rồi mấy nhà gần đây, ta đã nghe Tùng quản sự nói qua một lần...”

Tùng quản sự chọn lựa chỗ ở cũng không phải tùy tiện chọn, nơi này đều là học sinh có công danh, vô luận là bản thân hay người nhà, làm việc đều phải cân nhắc ảnh hưởng cùng thanh danh. Bây giờ hắn lại cảm thấy để cho Tống Sư Trúc ban ngày ở nhà một mình, có chút làm khó nàng. Hạ nhân không gánh nổi chuyện, lúc thật sự có việc, vẫn là phải chủ nhân đưa ra quyết định.

Phủ thành dù sao cũng không phải huyện Phong Hoa, nơi này ngọa hổ tàng long, nữ quyến có phẩm cấp cáo mệnh đếm không hết. Nghĩ tới đây, Phong Hằng liền có loại bực bội công danh của mình thấp.

“Ta ở chỗ này ngoại trừ nhà cữu cữu, cũng không có nhà nào có thể đi lại.” Tống Sư Trúc không ngờ Phong Hằng lại lo lắng những thứ này.

DTV

Thật ra từ khi thành thân đến nay, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy những chuyện nhà này và Phong Hằng không liên quan gì đến nhau. Hắn nhìn chính là một thư hương công tử phú quý đi ra từ trong xương cốt, tao nhã tuấn tú, văn thải hoa lệ.

Hành trang lần này mang tới liên quan đến Phong Hằng, đều là Tống Sư Trúc tự mình thu dọn. Nàng đã từng thấy những bản thảo đọc sách của Phong Hằng, trích dẫn kinh điển câu từ tự nhiên. Nói thật, nàng cảm thấy tích lũy của Phong Hằng ở trên khoa cử, so với phụ thân nàng năm đó thi cử nhân cũng không kém bao nhiêu.

Chính là không biết vì sao đến năm trước hắn mới đậu tú tài.

Cho nên khi Phong Hằng nói hắn muốn tới phủ học, nàng không chút do dự đi theo. Ngoại trừ những chuyện xấu mà Triệu thị nói ra, nàng cảm thấy hắn chỉ cần cố gắng một chút, trong thi hương tất có thu hoạch, không hy vọng hắn vì một chút việc vặt mà phân tâm.

Tống Sư Trúc cảm thấy những lời này biểu đạt ra độ mất mặt hơi cao, nhưng vì không để Phong Hằng lo lắng, nàng vẫn nói ra, nàng là vì hắn có thể chuyên tâm đọc sách mới tới, cái khác đều không quan trọng.

Nghe lời khẳng định của thê tử về việc hắn đọc sách, vành tai Phong Hằng cũng có chút đỏ lên. Được người khác khen, hắn cảm thấy là do cố gắng của mình đổi lại. Nhưng được Tống Sư Trúc khen, hắn lại có chút xấu hổ.

Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, trong phòng lưu động một cỗ ôn nhu, phu phụ trẻ tuổi vốn là dễ dàng động tình, chớ nói chi là hai người vì cân nhắc tâm địa nhau, càng là có loại tình cảm không nói ra được.

Tầm mắt của hai người giống như có nam châm hút vào vậy.

Phong Hằng cảm thấy ánh mắt Tống Sư Trúc ngọt ngào như mật, trong lòng Tống Sư Trúc cũng quả thật như thế. Tình cảm của nàng luôn luôn phong phú, hai người ôm nhau như vậy, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức mỏi mệt trên dưới tất cả đều hóa thành hư không.

Nhưng mà đến cùng cũng không thể nói chuyện tình thoại cả đêm, sau khi ngọt một chút, Tống Sư Trúc lại nói tới đề tài vừa rồi, nàng vô ý thức vuốt ve ngón tay Phong Hằng, nói: “Hôm nay quản sự Lý gia có thể tìm đến nhanh như vậy, cữu cữu khẳng định chú ý chúng ta. Mấy người cữu cữu và cữu mẫu luôn thương ta, biểu ca bọn họ cũng rất dễ thân cận...”

Tống Sư Trúc nói đến cái khác còn tốt, nhưng nhắc tới biểu ca nhà cữu cữu nàng, trong lòng Phong Hằng liền có vài phần cổ quái, hắn ho một cái nói: “Ta quen biết biểu ca nhà cữu cữu, năm ngoái lúc du học, từng gặp một lần ở bên ngoài.”

Cũng chính vì vậy, Phong Hằng vừa nghe đến tên Lý biểu ca liền cảm thấy không quá thoải mái. Lúc ấy Lý Ngọc Ẩn nói ra những lời kia, sau đó lại sợ hắn hiểu lầm, nên sau khi say rượu cũng nói xin lỗi hắn. Phong Hằng có thể không đề cập đến với bất kỳ ai, nhưng chung quy là từng xảy ra.

Tống Sư Trúc nhìn thần sắc Phong Hằng, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cho dù tâm tình Phong Hằng không thoải mái, cũng giống như không để ý.

Tính tình ẩn nhẫn như vậy quả thực đã mê hoặc được Tống Sư Trúc. Cho nên khi hắn đề nghị giúp nàng xoa bóp, Tống Sư Trúc một tia cảnh giác cũng không có.