Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 89



Lý thị nhất tộc ở phủ thành cũng coi như đại gia tộc, nếu có, quan hệ này sẽ dễ kéo hơn một chút.

Tâm tư Tống Sư Trúc đi đường tắt vừa nhìn liền biết, Lý thị điểm lên trán của nàng: “Ngươi cứ nghĩ là chuyện tốt đi. Nếu Lý thị ra đại nho, ta đã sớm mang đệ đệ ngươi đưa về nhà nương đẻ học rồi.”

Đều là họ Lý, quan hệ đương nhiên là có, nhưng Lý đại nho là tộc nhân một tông khác của Lý thị, bản thân lại kết giao nhánh nhà nương đẻ của nàng. Lý thị ngẫm lại cũng có chút đáng tiếc.

Nàng thở dài một tiếng, nhìn thái độ vừa rồi của khuê nữ và Triệu thị, nàng biết chắc chắn Tống Sư Trúc sẽ không ở lại huyện thành nữa, trong lòng nghĩ mình phải viết thư nói với ca ca.

Tống Sư Trúc lập tức lắc đầu nói: “Còn không biết phải ở bao lâu, ta không ở nhà cữu cữu.” Nếu chỉ có một mình nàng thì thôi, còn có Phong Hằng nữa. Phong Hằng khẳng định không vui vẻ ở nhà cữu cữu nàng, không chỉ có ra vào bất tiện, trên đỉnh đầu còn có một số trưởng bối, làm cái gì cũng không vui vẻ.

DTV

Lý thị liếc mắt một cái liền hiểu rõ tâm tư của Tống Sư Trúc, hừ lạnh nói: “Bây giờ ngươi gả đi, không sợ ta tức giận sao?” Phong gia là một người tính tình không để ý tới mọi chuyện, Lý thị tính toán rõ ràng cho Tống Sư Trúc, Tống Sư Trúc thế mà còn không muốn. Lý thị cảm thấy lòng tốt của mình bị xem như uổng phí.

Tống Sư Trúc từ nhỏ đã rất có tâm đắc khi dỗ nương nàng, xuất giá cũng không buông kỹ năng này xuống.

Nàng nhấc cánh tay Lý thị lên, tiếp theo liền chui vào trong n.g.ự.c Lý thị, lại đem mặt dán vào n.g.ự.c của Lý thị, nghe nhịp tim của nương, còn muốn đếm ra tiếng.

Khiến cho Lý thị vừa bực mình vừa buồn cười, không khỏi đánh một cái lên cánh tay nàng, tức giận nói: “Ta còn không phải là vì suy nghĩ cho ngươi, ngươi chỉ nói ngươi có nguyện ý hay không thôi?” Một tân nương tử đi theo phu quân ra ngoài ở, bên trên lại không có trưởng bối trông nom, Lý thị nghĩ thôi đã thấy sợ sẽ xảy ra chuyện gì, nhất là khuê nữ còn thường xuyên có dự cảm khiến người ta lo lắng, Lý thị càng cảm thấy lo lắng.

Tống Sư Trúc đương nhiên vẫn không muốn, nàng bình tĩnh nói: “Thứ nhất, Phong gia ở phủ thành có nhà, nếu không ở nhà mình, khẳng định sẽ có người nói thầm. Thứ hai, người xưa đều nói, ở lâu khiến người ta phiền, đến người thân cũng không được. Nương và cữu cữu có quan hệ tốt, ta cũng không muốn hai người vì ta và Phong Hằng, để cho các ngươi có chút không vui.”

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu có việc, ta sẽ tự tìm cữu cữu hỗ trợ.” Lý thị xuất giá hơn mười năm, bây giờ hàng năm còn có thể nhận được lễ vật từ phủ thành, Tống Sư Trúc thật sự không muốn bởi vì quan hệ của nàng, làm hỏng tình cảm giữa Lý thị và cữu cữu. Nương nàng sốt ruột vì ái nữ, sợ nàng ở bên ngoài có phiền toái, nàng càng không thể làm như vậy.

Lý thị thấy khuê nữ ở trước mặt mình nói từng câu từng câu, vô cùng có trật tự, biết mình khó có thể khiến khuê nữ thay đổi chủ ý, thở dài một tiếng: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, cứ làm theo ý ngươi đi.” Trong lòng nàng đương nhiên đã làm tốt chuẩn bị tẩu tử sẽ không nguyện ý, bất quá nàng nghĩ là đưa nhiều chút lễ vật quý trọng về nhà, tẩu tử xem lễ vật cùng tình cảm trước kia, hẳn là cũng sẽ không nói thêm cái gì.

Chính là không chịu nổi sự khó chịu này của Tống Sư Trúc.

Sau khi Lý thị bình tĩnh lại, cũng biết mình không thuyết phục được Tống Sư Trúc, lắc đầu, cũng không giãy dụa nhiều ở đây nữa, nhà nương đẻ của nàng ở phủ thành, cũng không thể để khuê nữ bị ức h.i.ế.p ở địa bàn nhà nương đẻ của mình.

Trong lòng nàng quyết định phải viết thư về để ca ca chiếu cố ngoại sanh nhiều hơn, ngoài miệng lại hỏi chuyện Hoàng gia hai ngày nay tới cửa làm ầm ĩ.

Tống Sư Trúc tuy thường xuyên đưa tin tức về nhà, nhưng không biết có phải là nàng dạy dỗ khuê nữ quá tốt hay không, cái nào nên nói, cái nào không nên nói, Tống Sư Trúc rất có chừng mực, Lý thị mấy ngày nay luôn nghe nàng báo hỉ không báo ưu, trong lòng luôn không quá hăng hái.

Tống Sư Trúc cũng không phải sợ nhà nương đẻ biết những chuyện xấu này, nàng chỉ cảm thấy không có gì đáng nói, dù sao cũng đã giải quyết xong. Trước khi xuất giá, Lý thị nói với nàng những lo lắng trong lòng mình, nhưng Lý thị lại cảm thấy không có vấn đề gì, trước ưu thế tuyệt đối, người Hoàng gia thật sự không có sức phản đòn.

Nhưng lúc này nghe nương nàng hỏi, nàng vẫn nói lại mọi chuyện một lần. Không biết có phải đột nhiên chải chuốt rõ ràng hay không, trong lòng nàng khẽ động, đột nhiên cảm thấy Hoàng thị không phải là xuyên đến giống như nàng chứ?

Nghĩ đến sáng sớm hôm nay người nhà họ Hoàng xám xịt rời đi, trong mắt đại tẩu cao hứng, trong lòng nàng càng là một trận nghi ngờ.

Lý thị nhìn khuê nữ của nàng nói xong, liền vô cùng lo lắng mà cho người dâng hương án, ở trước thần bàn đốt hương ném keo, thần sắc một mảnh cổ quái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Tống Sư Trúc cũng an tâm, nàng ném ba lần, đều là mặt trăng hướng lên trời, cuối cùng trong lòng cũng hết hoài nghi.

Lúc Lý thị hỏi nàng làm gì, nàng cũng không có giấu diếm: “Ta chỉ là cảm thấy Hoàng thị có chút kỳ quái..." Nàng hỏi lão thiên gia Hoàng thị có phải giống nàng hay không, lão thiên gia sảng khoái cho nàng một đáp án phủ nhận.

Lý thị nhìn khuê nữ kết hợp lý luận thực tế nói mê tín phong kiến với mình, luôn cảm thấy đề tài hôm nay lệch xa vạn dặm, nàng xoa xoa đầu, lại nhìn hương khói lượn lờ dâng lên trước thần bàn, đột nhiên bật cười.

Ông trời còn quan tâm đến an toàn của khuê nữ hơn nàng, nàng còn sầu lo cái gì.

Sau khi tiễn Lý thị đi, Loa Sư cười nói: “Phu nhân nhà chúng ta chính là không nỡ xa tiểu thư.” Nói xong, dừng một chút, lại nói: “May mắn phu nhân nhà chúng ta tới, ánh mắt phu nhân như có như không, lúc trước hai người kia cảm thấy mình lập công lớn, cũng không dám thúc giục Tùng quản sự đặt bọn họ ở trên danh sách đi phủ thành.”

Sau khi Loa Sư bị ép một hồi, một đôi mắt đều chăm chú nhìn hai ma ma, hồi tưởng lại thấy bọn họ bị thiệt thòi, trong lòng giống như uống mật đường.

Tống Sư Trúc lại không vui vẻ như Loa Sư, nghĩ đến đủ loại cảm xúc của Lý thị vừa rồi, nàng đột nhiên nói: “Thật ra ta cũng không nỡ xa nương.” Tống Sư Trúc định lần xuất hành này, chính là đến nơi khác ở mấy tháng, nhưng nhìn Lý thị lo lắng như vậy, Tống Sư Trúc cảm thấy mình đi cũng nhiều thêm mấy phần sầu muộn chia ly.

Nhưng chuyện nên làm vẫn là phải làm, cách phủ học khai giảng còn mười lăm ngày, nàng đếm ngón tay tính một chút, thời gian ngắn như vậy, trên đường phải đi xe, sau khi đến nơi còn phải chỉnh lý gia sản kiêm gia nhân, mấy ngày kế tiếp, Tống Sư Trúc liệt kê ra từng chuyện mình phải làm, làm một phần ghi chép, toàn tâm toàn ý chuẩn bị hành trang.

Chỉ là thế sự cũng không thể như ý người.

Đến trước một ngày xuất hành, Triệu thị nhìn bọn họ thở dài nói: “chúng ta cho người thuê nhà ở phủ thành, sao lại không thu về được. Nhà chúng ta có chỗ ở, các ngươi còn phải ra ngoài thuê nhà, nói thế nào cũng không có loại đạo lý này.”

Tống Sư Trúc cũng cảm thấy đáng tiếc, nàng đã sớm cho Tùng quản sự đi phủ thành làm tiền trận, nhà cho thuê trong hai năm, hiện tại còn chưa tới kỳ hạn trả. Khu nhà kia rất tốt, cách phủ học gần, lúc trước Phong gia mua lại, chính là để sau này tôn tử trong nhà có thể dùng để thi hoặc học, không ngờ Phong Hằng tạm thời quyết định đến phủ thành nhập học, người thuê trong nhất thời lại không dọn ra được.

Trước khi Tùng quản sự xuất hành, Tống Sư Trúc đã dự đoán được tình huống này, cũng đã chuẩn bị phương án, nhưng lúc này nàng vẫn cảm thấy may mắn vì hôm nay Lý thị không tới tiễn đưa, nếu không nương nàng biết được, khẳng định sẽ muốn cho nàng đến ở nhà cữu cữu.

Tống Sư Trúc an ủi Triệu thị: “Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, cuối cùng Tùng quản sự cơ trí, thuê trước một tòa nhà.” Nàng đã nghe Tùng quản sự báo cáo, viện tử mới thuê có một sân, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, chung quanh đều là học sinh ở Phủ Học.

Phong Hằng nghe hai người này nói chuyện nhà, nhìn mặt trời, nói: “Chúng ta nên xuất phát, còn phải đi đón Trạch nhi, buổi chiều không kịp đến dịch trạm.”

Hắn dừng một chút, lại nhìn đại ca đại tẩu tiễn đưa ở bên cạnh: “Trong nhà nhờ vả đại ca rồi.”

Nghỉ ngơi hơn mười ngày, Hoàng thị ngoại trừ một vết sẹo thật dài trên mặt, tỏ rõ trận nháo sự trước đó, đã tốt hơn không ít. Phong Hằng trở về lần này, liên tiếp hai ngày cũng không nghe được đại ca nhắc tới chuyện muốn ngăn cách nương và thê tử hắn, trong lòng của hắn đã có tính toán.

Phong Thận dưới ánh mắt đệ đệ, thần sắc như thường nói: “Ngươi ra ngoài hết thảy cẩn thận, trong nhà có đại ca lo.”

Sau khi mọi người nói lời từ biệt, xe ngựa cuối cùng cũng lăn bánh.

Vì lần xuất hành này, Tống Sư Trúc chuẩn bị rất lâu, ngay từ đầu ngồi trên xe, nàng còn có mấy phần hưng phấn đi ra ngoài du lịch, sau khi đón được Tống Sư Trạch đi cùng bọn họ đến phủ thành, càng cảm thấy mình có hiệu suất hơn.

Không chỉ chuẩn bị tốt hành trang, còn trấn an tổ mẫu và nương, sau khi từ Lý thị đến thăm phủ, nàng cách mỗi một ngày liền phải về nhà nương đẻ một chuyến, báo cáo với tổ mẫu và nương tình huống mình chuẩn bị ra ngoài. Có lẽ thấy nàng làm việc trật tự rõ ràng, mặt mày Lý thị càng giãn ra.

Nhất là hôm qua sau khi Phong Hằng từ thư viện về nhà, cùng nàng tới cửa từ biệt, cảm xúc của nương nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.