Nàng cảm thấy mình cho dù dưỡng bệnh cũng không cần người khác quan tâm, kêu uống thuốc thì uống thuốc, kêu kiêng miệng thì kiêng miệng, được cho là một bệnh nhân rất nghe lời, đợi đến khi Kim ma ma bảo đảm nàng không có việc gì, Tống Sư Trúc thật sự thở ra một hơi thật sâu.
Cơm bệnh nhân thật khó ăn, mỗi ngày Loa Sư đều từ phòng bếp xách về một hộp cháo trắng, so sánh với thịt cá lúc lễ mừng năm mới, trong miệng Tống Sư Trúc đều sắp nhạt nhẽo đến mức mất cảm giác rồi.
Chuyện của tổ mẫu và nhị thẩm, Tống Sư Trúc chỉ xoắn xuýt một chút rồi không nghĩ nữa. Tổ mẫu cảm thấy đáng giá đi làm, nàng là vãn bối chẳng lẽ còn có tư cách bình luận ngăn cản sao.
Phùng thị khỏi bệnh muộn hơn Tống Sư Trúc hai ngày.
DTV
Nương nàng sợ trời lạnh nàng sẽ lại bị bệnh, cứ thế mà bắt nàng ở trong phòng hai ngày, cho đến khi Tống Sư Trúc cảm thấy mình lại bị bệnh tiếp thì Lý thị mới thả nàng ra.
Sau khi Tống Sư Trúc thấy lại ánh mặt trời, đột nhiên phát hiện toàn bộ thế giới đều đại biến dạng.
Nhất là khi đi thăm bệnh ở Tả Viện, nhìn mấy đường huynh đệ đi theo làm tùy tùng cho Phùng thị, Tống Sư Trúc thật sự cảm thấy mặt trời mọc đằng tây.
Mấy người Tống đại lang trước kia, cũng không dám thân cận nương như vậy. Bây giờ lại là gan từ trời sinh, ai cũng tới thể hiện.
Tống đại lang ở bên ngoài thành thật trầm ổn như vậy, ở trước mặt nương ruột, trên mặt lại có kích động không che giấu được, hắn cầm một đôi đũa, tự mình gắp đồ ăn cho Phùng thị, sau khi Phùng thị uống xong một bát cháo hoa nhỏ, hắn còn săn sóc đưa lên khăn, không cần nha hoàn động thủ.
Phùng thị có lẽ cũng bị thần lực của nhi tử dọa sợ, trầm mặc một cái chớp mắt, lại ngẩng đầu lên giữa lông mày mang theo một vệt ấm áp.
Tống Sư Trúc nhìn thấy, trên mặt lại cười tủm tỉm, nói chút chuyện lý thú khác.
Phùng thị vốn thích điệt nữ, lúc này nghe nàng nói chuyện khôi hài, nói đến Tống Nhị Lang vì tranh sủng, lúc đi thăm bệnh trong viện nàng, còn dùng một đôi vòng tay vàng hối lộ nàng nói tốt, vẻ mặt cũng dở khóc dở cười.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, đột nhiên cười khẽ một cái: “Trúc nhi có lòng.” Là thật có lòng. Vừa khỏi bệnh đã muốn tác hợp cả nhà bọn họ.
Tống Sư Trúc cảm thấy mình bắt người miệng ngắn, không thể không làm gì, vừa rồi lúc mở miệng, nàng còn lo lắng nhị thẩm sẽ trách nàng xen vào việc của người khác.
Nhưng trong lòng Phùng thị lại không có ý này. Nàng nhìn ánh mặt trời xuyên thấu vào ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ thoải mái. Nàng vẫn luôn biết, ba nhi tử đều rất tốt. Mấy năm nay nàng không thể buông bỏ khúc mắc, mơ hồ cũng có giận chó đánh mèo với bọn họ, mấy người Đại Lang có thể trưởng thành như vậy, đều là gốc rễ của bản thân tốt.
Ngay cả nàng...
Phùng thị nhớ tới ngày đó nàng ta bị bệnh nghe được, trong lòng không phải là không cảm động. Lúc nàng ở nhà nương đẻ được người ta chiều chuộng lớn lên, sau khi thành thân, cùng phu quân tình nồng ý mật, nàng cũng thông tình đạt lý, điều này cũng làm cho nàng một mực chịu không nổi nửa điểm ủy khuất. Ngày đó lão thái thái nhượng bộ nhận lỗi ở trước mặt nàng, câu nói kia của của lão thái thái, sau đó nàng suy nghĩ rất lâu rất lâu, luôn cảm thấy mấy năm nay chua xót giày vò giống như một giấc mộng.
Đạo hiếu cho phép, Phùng thị chưa bao giờ nghĩ tới lão thái thái sẽ nhượng bộ. Mấy năm nay lão thái thái và nàng quan hệ như nước với lửa, lão thái thái cùng nàng đều là tính tình bướng bỉnh như nhau. Nhưng khi nàng chưa chuẩn bị gì, lão thái thái đột nhiên chịu thua. Một khắc này, oán hận thâm căn cố đế trong lòng tựa như tường cát, tốc độ sụp đổ cực nhanh, khiến nàng vẫn còn thất kinh.
Không có chấp niệm chống đỡ, trong lòng Phùng thị mấy ngày nay vẫn luôn có một loại cảm giác mờ mịt.
Sau khi trải qua giấc mơ kia, cảm xúc của Tống Sư Trúc đối với nhị thẩm càng thêm mẫn cảm. Trong lòng Tống Sư Trúc, nhị thẩm trước kia chính là một đóa hoa gần như héo rũ, chỉ dựa vào sự chấp niệm trong lòng chống đỡ. Phùng thị hiện giờ lại giống như được người tưới nước, tuy rằng cảm thấy uể oải, nhưng cuối cùng cũng mang theo chút sức sống.
Tống Sư Trúc thở ra một hơi, chỉ cảm thấy mọi việc trôi chảy, không có thời điểm nào tốt hơn hiện tại. Nhưng ngày thứ hai nàng đã cảm thấy cỗ cảm giác như ý này giảm bớt.
Nhị thúc của nàng không biết từ đâu nghe nói trong huyện bên cạnh có một đại phu chuyên trị tiểu nhi phụ khoa, nghe ngóng địa chỉ cho người ta, tới cửa mời vài chuyến, đáng tiếc đều là tay không mà về, đại phu về quê ăn tết, thẳng đến mười hai tháng giêng mới về huyện.
Nghỉ đông của Tống Văn Sóc chỉ có nửa tháng, đi đi về về phải mất gần hai mươi ngày, vì chờ đại phu về huyện, mấy ngày nay Tống Văn Sóc và ba đường huynh đệ đều vô cùng lo lắng, xếp hàng đến nhà đại phu chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão đại phu kia vừa về đến nhà còn không biết xảy ra chuyện gì, cả người lẫn xe ngựa đã bị bắt cóc về Tống gia.
Chính phòng bên Tả Viện, ngay cả lão thái thái cũng tới, nàng ngồi trên ghế thái sư giữa phòng, mấy tiểu bối trong phòng dựa theo thứ tự đứng thành hai hàng, ánh mắt sáng quắc có thần nhìn cảnh tượng bắt mạch trước mặt.
Lão đại phu cũng không hổ là người thân kinh bách chiến, đối với thiếu gia nữ quyến trong nhà Tống huyện thừa, mặt không đổi sắc, cẩn thận bắt mạch cho Phùng thị, nhìn sắc mặt cùng lưỡi của nàng, hỏi một khắc đồng hồ, mới nói: “Huyết ứ lâu ngày, khí hư ích nhiều, những năm này lại một mực tình chí quá kích, thân thể hao tổn, nếu lại không điều dưỡng, chỉ sợ có ngại thọ nguyên.”
Mấy câu trước không khác gì với chẩn đoán của Kim ma ma mấy ngày trước, chỉ là câu cuối cùng, Kim ma ma lại không nói nghiêm trọng như vậy. Mấy người Tống Đại Lang đều là lần đầu tiên nghe nói, sấm sét giữa trời quang không đủ để giải thích tâm tình của mọi người.
Thậm chí Tống Tam Lang nhảy ra nói: “Ngươi nói rõ ràng một chút, cái gì gọi là có ngại thọ nguyên?”
Lão đại phu bình tĩnh hòa nhã: “Hàn Tà nhập thể, lại không điều dưỡng cho tốt, tâm tư hậm hực không được làm dịu, ngoại trừ khó có thể thụ thai ra, những năm này trên người Nhị phu nhân hẳn là còn có không ít triệu chứng chưa kịp thời coi trọng.”
Phùng thị tựa hồ đã sớm biết kết quả như vậy, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Lão thái thái nhìn đại phu vừa nói xong, vẻ mặt nhị nhi tử hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, thở dài một hơi: “Làm phiền đại phu xem thật kỹ, dùng chút thuốc tốt, nhà chúng ta không thiếu chút tiền bạc ấy, chỉ cần có thể điều trị tốt cho người bệnh là quan trọng nhất.”
Đại phu này có thể được Tống Văn Sóc đợi mấy ngày mới mời được về nhà, đương nhiên là có chút bản lĩnh, hắn suy nghĩ một chút, từ chối đề nghị của lão thái thái: “Trực tiếp dùng thuốc dược lực quá mạnh, qua nhiều năm như vậy thân thể Nhị phu nhân rất mệt mỏi, ta sợ nàng ta không chịu nổi hiệu quả trị liệu của thuốc. Trên tay ta có mấy phương dược thiện thích hợp, nếu có thể kiên trì ăn mỗi ngày, qua vài năm, hẳn là có thể có hiệu quả.”
“Thật tốt quá.” Lão thái thái lập tức đồng ý.
Sau khi tiễn lão đại phu đi, nàng lập tức phân phó đầu bếp xuống dưới bắt thuốc nấu thiện, dừng một chút, lại nói: “Ngươi có ba nhi tử, mỗi người đều hiếu thuận, chỉ cần có thể sống được lâu dài, chuyện gì cũng không phải là chuyện lớn.” Những lời này thật sự là lời tâm huyết của lão thái thái, sinh ba nhi tử, cho dù là tôn tử, cũng có thể tranh đấu với kẻ thù.
Phùng thị dừng một chút, mới nói: “Nương nói đúng.”
Vốn dĩ lão thái thái cũng chỉ dặn dò vài câu, mấy năm nay nàng và Phùng thị luôn trong trạng thái nói không hợp ý, không đến lúc cần thiết, đều là nước giếng không phạm nước sông, không ngờ nhi tức lại đột nhiên đáp ứng mình.
Lão thái thái sửng sốt một chút, trên khuôn mặt phủ kín nếp nhăn hiện ra một nụ cười, trong lòng có chút hoài nghi.
Trong phòng ngoại trừ lão thái thái, người có cảm giác tồn tại nặng nhất còn là Tống Văn Sóc sắc mặt nặng nề.
Mấy người Tống đại lang mặc dù rất muốn đi lên biểu đạt hiếu tâm, nhưng nhìn vẻ mặt phụ thân và Phùng thị điềm nhiên như không có việc gì, nhịn một chút, vẫn đều lui ra.
Sáng sớm ngày mười ba tháng giêng, sau khi tiễn đám người Phùng thị đi, nhìn trong phủ phảng phất trống rỗng, Tống Sư Trúc cảm thấy không thích ứng. Lần này lão thái thái không cùng đoàn người Tống Văn Sóc quay về Hành Châu phủ nữa.
Người già rồi, lá rụng về cội. Mấy năm nay nàng không trở lại, là vì bên người mang theo một Tống Nghiễn, không muốn khiến phiền đại nhi tức, bây giờ Tống Nghiễn đã được nhận làm con thừa tự, oán giận của Phùng thị cũng có dấu hiệu tiêu tan, lão thái thái cảm thấy thật sự là mười mấy năm qua cũng chưa từng thư thái như vậy.
Trời xanh mây trắng, ngay cả tuyết trắng bên ngoài cũng lộ ra vẻ thanh lịch.
Nhi tử nói với nàng, sau khi trở về Hành Châu phủ sẽ tiếp tục xin điều nhiệm đến kinh thành. Bởi vì chuyện Trương tri huyện năm trước hắn cũng có công lao, Ngụy Sâm cam đoan sẽ ở trên tấu chương thỉnh công cho hai huynh đệ Tống gia. Cẩm Y vệ là thân binh trực thuộc hoàng đế, lần này khả năng thành công điều nhiệm rất cao.
Vậy là đủ rồi.
Bất kể báo thù này có thành công hay không, chỉ cần thái độ của nhi tử đúng chỗ, hai phu phụ luôn có lúc xóa tan hiềm khích trước kia.
Nhìn đại tôn nữ vẻ mặt không nỡ, nàng cười nói: “Nhị thẩm ngươi cùng mấy đường huynh ngươi trước khi rời đi không phải đều tặng quà cho ngươi sao, sao còn như vậy. “Nhất là ở trước mặt tôn nữ tế tương lai, đều rất khó coi.
Sáng sớm, Phong Hằng cũng làm tròn chức trách hiền tế tương lai, tới đưa một nhà Tống nhị thúc. Lúc này hắn đứng bên cạnh lão thái thái, cũng cười nói: “Cả nhà Tống nhị bá phụ đều rất dễ gần, đừng nói Trúc nhi, ta cũng không nỡ.”