Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 45



Trương phu nhân nhìn thấy nhân vật chính hôm nay, lập tức hai mắt sáng ngời, muốn nói gì đó, lại ngại bên cạnh còn có hai tiểu cô nương, không tiện nói ra, liền cười nói: “Chúng ta đại nhân nói chuyện, hai tiểu cô nương bọn họ ở chỗ này khó chịu, không bằng để bọn họ đi ra ngoài chơi đi.”

Lý thị dừng một chút, nàng biết Trương Tú Kiều trước đó cùng khuê nữ của nàng không hợp nhau như thế nào. Nhưng mà nàng nhìn Tống Sư Trúc một chút, thấy con gái khẽ gật đầu, cũng đồng ý.

Tống Sư Trúc cảm thấy có hai người bọn họ ở đây, Trương phu nhân ngại nói ra trọng điểm, cũng không thể để nương nàng tiếp tục khách sáo như vậy mãi được, nàng nhìn Phùng thị đã có chút không kiên nhẫn.

Nghĩ đến bình hoa hôm qua bị Phùng thị ném vỡ, nàng lo lắng tâm tình của Phùng thị không kiên trì nổi.

Trương Tú Kiều ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng ra cửa, chỉ bước ra cửa, nàng liền thay đổi vẻ dịu dàng trước mặt trưởng bối, bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hai người ở trong huyện gặp nhau không phải một hai lần, Tống Sư Trúc cũng có chút hiểu được ý nghĩ của nàng, Trương Tú Kiều có lẽ là cảm thấy ở trước mặt nàng giả bộ vô dụng, liền khôi phục tính cách thật.

Trương Tú Kiều nhìn bàn đá ghế đá người hầu trải đệm nhung trong đình một chút, còn có nước điểm tâm trà trên bàn, cười nhạo một tiếng: “Tống gia các ngươi ngay cả một cái lều cũng không có sao?” Trên mặt nàng mang theo vẻ khiêu khích nhìn Tống Sư Trúc một cái, nhướng đôi lông mày cao ngất, giữa hai đầu lông mày có vẻ cao ngạo không chút nào che giấu.

Tống Sư Trúc lập tức lắc đầu, Tống gia cũng không thiếu một bức trướng vây quanh tô điểm, tiểu đình này là nơi nàng đặc biệt chọn lựa, bốn phía trống trải, tầm mắt có thể nhìn thấy, đều có thể thấy rõ ràng động tĩnh trong đình, nếu Trương Tú Kiều muốn gây bất lợi cho nàng, nàng hô một tiếng, hạ nhân cũng có thể chạy ra hộ chủ.

Nàng nhớ lại khi thấy người Trương gia thì không có chuyện tốt, lúc này mặc dù là sân nhà của nàng, cũng phải đề phòng một chút mới được. Dù sao nàng cũng mặc trên người y phục rất dày, không sợ gió thổi.

Trương Tú Kiều dừng lại, đột nhiên hung dữ nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi và tiện nhân Mộ Thanh Uyển kia ngày hôm trước luôn ở trong Nhất Phẩm Hiên chê cười ta. Có phải ngươi bảo Nhị Lang đi Cẩm Tú lâu hay không?”

Tống Sư Trúc: “..." Nhị Lang kêu thật đúng là thuận miệng.

Bởi vì ngữ khí Trương Tú Kiều không tốt, Tống Sư Trúc cũng không muốn nuông chiều tính tình của nàng, liền nói: “Nhị đường huynh ta muốn đi chỗ nào là tự do của huynh ấy, ai còn có thể trói chân huynh ấy?”

“Không phải chính là ngươi sao!” Trương Tú Kiều nói, nàng luôn luôn không quen nhìn Tống Sư Trúc. Nàng đi theo phụ thân nàng đến huyện nào nhậm chức, những các phu nhân cùng cô nương kia có ai không nâng nàng lên cao?

Chỉ có Tống Sư Trúc, lần đầu tiên Trương gia mở tiệc chiêu đãi người, tất cả cô nương trong huyện đều ngồi vây quanh Tống Sư Trúc, giống như nàng mới là chủ nhà.

Còn có tiện nhân Mộ Thanh Uyển kia. Nàng ta ỷ vào quan hệ qua lại thân thiết với đại tiểu thư Tống gia, mới dám từ chối bán Nhất Phẩm Hiên cho mình sao.

Nghĩ đến những thứ này, Trương Tú Kiều bĩu môi, chỉ cảm thấy ngoại trừ Tống Nhị Lang ra, người nhà họ Tống đều xung khắc với Trương gia bọn họ. Tống Văn Thắng khắc phụ thân nàng, Tống Sư Trúc từ khi nàng đến huyện Phong Hoa, càng gắt gao đè khí thế của mình.

Nàng nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta không cho phép Nhị Lang đi Cẩm Tú Lâu, nếu để ta biết hắn đi qua, ta sẽ cho người đập tan Nhất Phẩm Hiên của Mộ Thanh Uyển.”

Tống Sư Trúc dừng một chút, nếu Trương Tú Kiều nói tiếng người, nàng còn có thể khách khí với nàng một hồi. Nàng ta cứng rắn muốn cưỡng từ đoạt lý như vậy, đều là đại tiểu thư trong nhà sủng ra, so ngang ngược ai sợ ai.

“Nếu ngươi dám làm như vậy, ta sẽ sai người đi thu thập lão bản Cẩm Tú lâu, sau đó còn phải nói với người bên ngoài là ngươi làm.”

Tống Sư Trúc uy h.i.ế.p tiểu cô nương không có chút áp lực nào, cũng không cảm thấy ngây thơ mất điểm. Loại chuyện bưng cái giá, bị người mắng đến trên mặt còn phải bảo trì lễ phép kia, kẻ ngu mới làm.

Hai người đối chọi gay gắt, không hề nhường nhịn. Cứ như vậy đấu khí một khắc đồng hồ.

Trương Tú Kiều đột nhiên hừ một tiếng nói: “Ta không so đo với ngươi.”

Tống Sư Trúc đoán ý của nàng, là sau này nàng muốn làm nhị đường tẩu của mình, phải tự giữ thân phận mới được.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng tầng này, trên trán nàng một trận hắc tuyến. Trước đó nàng thấy Trương Tú Kiều từ trong Nhất Phẩm Hiên đi ra, còn tưởng rằng nàng đã hết hy vọng với Tống Nhị Lang, không ngờ nhị đường huynh lại kéo dài lâu như vậy.

Trương Tú Kiều lại nói: “Lần trước ta bảo tiểu nha hoàn làm bị thương ngón tay của ngươi, là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi.”

“Nhưng ngươi cũng đừng hòng báo thù, quan hệ hai nhà chúng ta sau này không giống nhau, thù này ngươi không báo được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Sư Trúc: “……”

“Còn có Nhất Phẩm Hiên của Mộ Thanh Uyển, ta có thể nhượng bộ, bất quá là bởi vì vị trí của nàng vừa vặn ở đối diện Cẩm Tú lâu. Nể mặt ngươi, ta nguyện ý ra một ngàn lượng bạc mua, nhiều hơn nữa cũng không có. Nếu nàng còn không thức thời, ta sẽ nói với tộc nhân của nàng, nói là nàng đắc tội ta, ai giúp ta thu thập nàng, ta sẽ giúp người đó chống lưng, ngươi xem có người động tâm hay không.”

Nếu như nghe được câu trước, Tống Sư Trúc còn có thể tự khuyên mình đây chính là một người háo thắng, nhưng nghe được nàng vì muốn Nhất Phẩm Hiên, tâm kế chơi lưu loát như vậy, Tống Sư Trúc liền không cảm thấy mình nghĩ đơn giản rồi.

Nhưng Tống Sư Trúc cũng không đáp lời, cứ như vậy uống trà, nghe Trương Tú Kiều hùng hồn nói tiếp, lúc này nha hoàn đột nhiên tới truyền lời, nói Trương phu nhân phải đi về. Nàng lập tức làm ra tư thái tiễn khách, Trương Tú Kiều bị nàng làm nghẹn một chút, nói: “Ta nói những lời này, ngươi có nghe không?”

Tống Sư Trúc rất thuần lương lắc đầu, Trương Tú Kiều lập tức tức giận đến mức mắt cũng đỏ lên.

Tống Sư Trúc thấy nàng như vậy, trong lòng đột nhiên sảng khoái. Nhất là khi nàng biết Trương Tú Kiều còn có một hồi tức giận, thể xác và tinh thần càng thêm sảng khoái.

Lúc người Trương gia đi, Tống Sư Trúc một đường đi theo tiễn khách, mang theo ác ý thật lớn, muốn cảm thụ hiện trường hài tử bị sự thật đả kích, rất là mừng rỡ nhìn thấy Trương Tú Kiều vừa rồi còn kiêu ngạo, hốc mắt còn hung hăng, mặt sưng đỏ, không chút biểu tình, giống như một con gà mái nhổ lông, đi theo phía sau nương ruột một chút phản ứng cũng không có.

Có lẽ Trương phu nhân cảm thấy mình ném cho người mù một ánh mắt mị hoặc, biểu tình cũng hết sức khó coi.

Nhưng Trương tri huyện bên cạnh nàng thần sắc càng khó coi, trên mặt buồn bực không chịu nổi, mặt có chút xám tro.

Tống Sư Trúc quan sát một chút, trong lòng an tâm không ít.

Có lẽ lúc này Tống gia lấy cớ và lễ tiết chuẩn bị càng đầy đủ hơn, Trương tri huyện cũng không làm động tác phất tay áo mà đi như trong mơ, mà là mang theo nụ cười miễn cưỡng, nói lời từ biệt với phụ thân nàng và nhị thúc.

Tống Sư Trúc không biết vừa rồi ở tiền viện xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định là tình huống tốt hơn so với trong mộng.

Hai huynh đệ Tống Văn Thắng đều tỏ ra vô cùng tiếc hận. Nhị thúc nàng thậm chí dùng một loại giọng điệu chân thành thở dài nói: “Đại ca của ta lúc trước vẫn nói với ta, cùng chính đường có chút hiểu lầm. Trước đó là hai nhà kết giao ít, không biết tâm ý của Trương đại nhân, hiện giờ hai nhà Trương Tống đều rõ lập trường của nhau, về sau ở trong huyện hợp mưu hợp sức, người hai nhà đều có thể nâng cao một bước. ”

Người nhà họ Tống nói nghe hay như vậy, Trương tri huyện cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, trách chính hắn lúc trước không hỏi thăm rõ ràng.

DTV

Nhìn vẻ tiếc nuối trên mặt Tống Văn Thắng, hắn cũng tin tưởng đây là sự thật.

Giống như Tống Văn Sóc vừa nói, hắn làm thượng quan của Tống Văn Thắng tự mình qua phủ, thịnh ý từng quyền, gia thế Trương gia cũng xứng đôi với Tống gia, nhất là hôm nay hắn chỉ có một khuê nữ là Trương Tú Kiều, về sau phần lớn tích góp vẫn sẽ để lại cho nhi nữ, Tống Nhị Lang cưới kiều nữ cũng không có chỗ xấu.

Đáng tiếc... Ai có thể nghĩ tới ba nam đinh vừa tuổi của nhị phòng đều đính hôn tốt rồi, không phải là biểu muội nhà ngoại sanh, chính là khuê nữ nhà lão sư, cũng không phải hôn sự có thể dễ dàng chia rẽ.

Thật là làm cho người ta đau đớn.

Tống Sư Trúc nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy phụ thân nàng cùng Nhị thúc cũng rất biết dỗ dành người.

Nhưng như vậy cũng tốt, miễn cho Trương tri huyện trong cơn tức giận cáo trạng với triều đình.

Mấy chủ tử Tống gia đều là vẻ mặt ai thán nhìn xe ngựa ở trước mặt. Tống Sư Trúc sờ lên ngực, cảm thấy trong lòng cảm thấy ít nguy cơ một chút, mặt mày lập tức cong lên.

Tống Văn Thắng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của khuê nữ rõ ràng như vậy, sợ người Trương gia quay đầu nhìn thấy, lập tức nói: “Mau đi vào.”

Muốn cười thì cười, diễn kịch vẫn là phải diễn đến hạ màn.

Trên xe ngựa Trương gia bao phủ một mảng lo lắng. Vẻ mặt Trương phu nhân khó coi, nhớ tới chuyện vừa rồi liền cảm thấy khó xử: “Lão gia người không thấy được, ta vừa nhắc tới hai mối hôn sự, Tống Nhị phu nhân từ đầu tới cuối đều lạnh lùng như băng, quả thực làm người ta tức giận.”

Trương tri huyện nghe thê tử nói, thở ra một hơi thật sâu.

“Không phải ta đã nói với ngươi, chờ tin tức của ta sao?”

Hắn rõ ràng đã dặn dò phu nhân nhà mình chuyện này là do hắn và Tống Văn Thắng nói ra, bảo nàng đừng lộ ra hành tung trước mặt nữ quyến Tống gia.