Vì không muốn sau này bị vây ở thư viện, hai ngày trước hắn đã trở về chuẩn bị. Lúc ấy gặp đường huynh của hôn thê trở về, hắn liền thuận miệng nói với Tống nhị lang ở bên cạnh chuyện mình buổi chiều phải thi.
Gia thế hai người không khác biệt nhiều, trong lòng Phong Hằng cũng có một ý niệm không chịu thua.
Nhạc khí, b.ắ.n cung và cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hai người mỗi người mỗi vẻ, thậm chí có một vài lần Phong Hằng còn thắng một bậc. Chỉ ở trên thư pháp, một năm hắn không luyện tập, Phu Tử so sánh bút mực của hai người, miễn cưỡng cho hắn một bậc Giáp, nhưng hắn lại biết mình thua Tống Nhị Lang ở trên đó.
Phong Hằng nhìn một lớp mực dày, trải ra một tờ giấy trắng, dự định luyện tập thật tốt, đọc sách như đi ngược dòng nước không tiến ắt lùi, hắn bỏ một năm, phải cần cù chăm chỉ luyện tập mới có thể bù đắp lại được.
Tống Nhị Lang nói đến mấy cuộc thi kia, cũng có chút cảm thán.
Phải biết rằng, hai huynh đệ bọn họ đều là những người thi đạt đồng sinh từ khóa trước, Tống Văn Sóc là tiến sĩ, phong cách học tập của Hành Châu phủ cũng dày đặc hơn so với huyện Phong Hoa. Bởi vì từ nhỏ Phùng thị đã rất coi trọng bài tập của bọn họ, hai huynh đệ bọn họ ở Hành Châu quan học cũng là người có thành tích nổi bật, nhưng Tống Nhị Lang ngoại trừ thư pháp ra, ba thứ khác đều bị vị hôn phu này của biểu muội vượt mặt.
Tuy cuối cùng đánh ngang tay, nhưng cũng đáng để hắn lấy ra nói một chút.
Tống Sư Trúc nghe say sưa ngon lành. Vị hôn phu có thành tích tốt, luôn không tệ.
Lúc trước Tống Sư Bách nói, Phong Hằng nhập học ba năm, thi mỗi năm đều là loại ưu, hàng năm đều có thể nhận được ban thưởng hai mươi lượng bạc trắng do thư viện cung cấp, còn có quan phủ cung cấp năm lượng hoa hồng.
Lúc ấy nàng nghe đã cảm thấy phong hằng học chắc chắn rất tốt. Nhưng thư viện Phong Hoa theo phân cấp công danh dạy học, Tống Sư Bách và Phong Hằng không cùng lớp, có một số việc tuy có nghe thấy, nhưng không thể nói rõ ràng như Tống Nhị Lang tận mắt nhìn thấy được.
Tống Sư Trúc nghe được hết sức cao hứng.
Tống Nhị Lang thấy biểu muội quan tâm chuyện của Phong Hằng như vậy, có qua có lại, nghĩ nghĩ, liền quyết định yến hội ngày mai phải gửi thiếp mời cho biểu muội phu tương lai.
Tống Sư Trúc cũng không biết nhị đường huynh của nàng có tâm tư như vậy, nàng lại nghĩ tới chủ đề hai người vừa nói, không nhịn được nói: “Nhị ca muốn đặt bàn tiệc ngày mai phải nhanh một chút, sắp đến năm mới, tửu lâu đều rất bán chạy.”
Tống Nhị Lang cười nói: “Yên tâm đi.” Lão bản kia mở cửa làm ăn cũng là vì kiếm tiền, nếu hắn nguyện ý cho nhiều bạc một chút, không ai ngại tiền phỏng tay.
Tống Sư Trúc thấy bộ dáng hắn đã tính trước, lại nói: “Chuyện Nhất Phẩm Hiên kia cũng phải nhớ kỹ, ta sẽ nói với nương ta, nói là ngày mai ăn tiệc lớn.”
Tống Nhị Lang: “Chỉ cần ngươi không nói với nương ta, làm cái gì cũng được.”
Hai người một đi một về, nói rất trôi chảy, đột nhiên nhìn nhau cười một tiếng, lúc này Tống Nhị Lang mới có cảm giác thân cận huynh muội.
Tống Sư Trúc cũng cảm thấy tốt, nàng vẫn luôn là lão đại trong nhà, Tống Sư Bách kém nàng bốn tuổi, nàng quản đệ đệ cũng đã quen, loại cảm giác có ca ca có thể thương lượng nói chuyện này, thật đúng là không tệ.
Đêm khuya vắng người, ánh nến vàng nhạt lẳng lặng chiếu vào trong phòng, bởi vì đêm hôm Tống Văn Thắng còn chưa về nhà, Lý thị cùng khuê nữ hai người liền ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm, chủ yếu là Tống Sư Trúc nói, Lý thị nghe.
Lý thị nghe khuê nữ nói một đống lớn chuyện nhị đường huynh làm việc tốt không có báo đáp còn bị keo da trâu dính vào vô cùng xui xẻo, xoa xoa trán nói: “Loại chuyện này Nhị lang nên nói với nương hắn, tìm một tiểu cô nương như ngươi đưa ra chủ ý gì.”
Tống Sư Trúc giúp đỡ Lý thị kéo tấm thảm trên người nàng lên, mới mặt dày nói: “Nói rõ gần đây ta ở nhà rất được lòng người a.”
Cả nhà đều do nàng gánh vác, mỗi ngày vừa mở mắt đã có quản sự tới báo cáo, Tống Sư Trúc nghiễm nhiên một bộ dáng đại đương gia, ngay cả Loa Sư cũng nói gần đây trên người nàng có thêm vài phần uy nghiêm nói một không hai.
Tống Sư Trúc ngược lại không có cảm giác gì, nàng chỉ cảm thấy cãi cọ với quản sự và ma ma quá phiền toái, lúc cười ha ha nói chuyện ai cũng cảm thấy nàng dễ thương lượng, chỉ cần nghiêm mặt lên, không ai dám nghi ngờ nhiều hơn nửa phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
DTV
Nhưng mà nàng từ đó ngược lại mơ hồ ngộ ra một điểm gì đó.
Nàng chia sẻ tâm đắc nóng hôi hổi của mình với Lý thị, Lý thị cười nói: “Ngươi mới biết được.” Nghĩ đến Tống Sư Trúc vừa mới ở bên cạnh làm trợ thủ nhân từ nương tay, Lý thị liền cảm thấy hơi buồn cười, có vài tá điền chỉ là lười biếng chơi mánh nên mới không giao nổi tiền thuê đất, nếu thật sự là tuổi tác không tốt, Tống gia cũng sẽ không bức tử người.
“Quản gia kỵ nhất là thi ân lung tung giống như ngươi.” Lý thị nói xong còn liếc nhìn nàng một cái.
Tống Sư Trúc lập tức gật đầu, kinh nghiệm của nàng chính là, khi nương nàng nhắc tới sai lầm nàng đã từng phạm qua, ngoan ngoãn thừa nhận là được. Đó đều là chuyện rất lâu trước đó, khi đó nàng còn không thích ứng với thân phận bóc lột giai cấp của mình, nàng cảm thấy lúc ấy nàng sẽ gây ra chuyện cười, cũng là chuyện có thể hiểu được.
Lý thị thấy khuê nữ không phản bác, cũng biết nàng là xấu hổ, lại nói: “Ngươi thử dùng biện pháp kia xem có tác dụng hay không, nếu không dùng tốt, ta lại đi Trương gia nói một hồi.” Da mặt cô nương mỏng, lên đến tình trạng trưởng bối ra mặt, tám chín phần mười sẽ rút lui.
Lý thị cảm thấy, nàng cũng không cần nói thẳng, chỉ cần quanh co lòng vòng mấy cái, người nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu. nàng cũng không tin, Trương phu nhân thật sự để khuê nữ nhà mình bị người khác xem thường.
Có hậu chiêu của Lý thị đi theo, Tống Sư Trúc cũng không lo lắng chuyện này không giải quyết được. Nàng cong mi tâm nói: “Nhị ca bàn tiệc này, ta cuối cùng có thể an tâm đi ăn.”
Tống Sư Trúc không biết đường huynh đã mời bao nhiêu người, nhưng cô cũng hẹn mấy người trong nhà thôi. Đáng tiếc người tới ủng hộ cực ít, lão thái thái và Phùng thị bây giờ vẫn là cục diện vương không thấy vương, nghe nàng nói xong liền cười từ chối, kết quả vẫn chỉ có mẫu tử Lý thị cùng đi.
Đến ngày hôm sau, hai người ăn mặc đồ mới hoàn toàn, ngồi xe ngựa trong nhà, liền đi ra ngoài. Trong xe ngựa, Tống Sư Trúc nhìn toa xe Lý thị sử dụng đầy dấu vết, liền biết mấy ngày nay nương nàng khoái hoạt cỡ nào.
Trong xe có để một chiếc áo choàng mà Lý thị thường mặc, ngoài ra còn có các loại đồ vật chống lạnh như lò sưởi, một cái ra khỏi cửa, đồ gì cần có đều có.
Lại nhìn mặt trái xoan của Lý thị, bởi vì không cần quản lý việc nhà, ra vào lại tự tại, ngay cả màu da cũng thoải mái hơn vài phần.
Tống Sư Trúc sờ lên mặt mình, quyết định trở về liền dùng trứng gà xoa xoa mặt, hai tám phương hoa, luôn luôn phải bảo trì mới được.
Lý thị cũng không biết Tống Sư Trúc đang suy nghĩ gì, gần cuối năm, người mời nàng ăn tiệc nhiều, gần đây tần suất nàng dùng xe ngựa cũng cao hơn. Xa phu quen cửa quen nẻo chở bọn họ đến cửa Nhất Phẩm Hiên.
Chưởng quỹ biết bọn họ muốn tới, tự mình ra cửa nghênh đón, thấy Tống Sư Trúc, còn cười nói: “Cô nương nhà ta từ nơi khác thăm người thân trở về, hôm qua nghe nói Tống phu nhân và Tống tiểu thư muốn tới dùng bữa, còn đặc biệt bảo chúng ta giữ lại thịt hươu mới vừa săn được. Bây giờ cô nương còn chưa tới trong lâu, đợi lát nữa sau khi tới nhất định sẽ đi qua bái kiến Tống phu nhân và Tống tiểu thư.”
Tống Sư Trúc cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi.” Trong huyện có mấy quán rượu, nhưng nàng sẽ đến Nhất Phẩm Hiên, nguyên nhân lớn nhất chính là chủ nhân nơi này có quan hệ tốt với nàng.
Vương chưởng quỹ truyền lời xong, lại dẫn mẫu tử Lý thị đi phòng khách.
Lý thị luôn luôn không chú ý tới tình huống giao hữu của Tống Sư Trúc, thấy chưởng quầy đi xuống liền nói: “Ngươi còn có lui tới với tiểu cô nương Mộ gia kia sao?”
Tống Sư Trúc gật gật đầu. Lý thị nói: “Vậy cũng tốt, người hiểu được nhớ ân, nhân phẩm luôn không kém.” Chỉ cần không phải ôm tâm tư xấu với khuê nữ của nàng, thái độ của Lý thị đối với người xung quanh Tống Sư Trúc luôn luôn khoan dung.
Chưởng quầy Nhất Phẩm Hiên quả thật đối xử với bọn họ không tệ, bình thường bàn tiệc tuyệt sẽ không phong phú như trên bàn, thịt Quan Đông Lộc, dê vàng Bắc, gà hầm cua tía, sơn trân hải vị đều có, còn có mấy loại rau quả mùa này không dễ có, ở giữa là một Tầm ngư dài chừng một thước.
Tống Sư Trúc thấy vậy, không khỏi líu lưỡi nói: “Lợi nhuận tháng này của cô nương nhà các ngươi đều không muốn sao?”
Phải biết rằng, Tống Nhị Lang trả trước năm lượng bạc, ngay cả đầu cá của con cá này cũng không mua được. Tầm Ngư có danh tiếng là Tần Vương Ngư, từ trước đến nay đều là cống phẩm quan ngoại. Con cá ở giữa này, một cân phải năm lượng bạc, nơi này phải có hai ba cân.
Vương chưởng quỹ nhìn tiểu nhị dọn thức ăn lên, liền cười nói: “Những thứ này đều là cô nương nhà chúng ta dặn dò xuống, lão hủ chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.”
Tống Sư Trúc nhìn cơm ngon trên bàn, chỉ cảm thấy lát nữa khi bọn họ rời đi, nhất định phải bù lại giá chênh lệch, bằng không lúc này Mộ Thanh Uyển sẽ bị thiệt thòi lớn.
Lý thị cũng thấy như thế. Tuy nàng đã quen với việc người khác mời ăn tiệc, nhưng thân thế của chủ nhân tửu lâu long đong, trong nhà chỉ có ba mẫu tử, khuê nữ nhà nàng tuy rằng đã giúp đỡ người ta, cũng chỉ là mượn tấm da hổ để nàng khoác ra ngoài mà thôi. Tiểu cô nương kia dùng thủ đoạn cáo mượn oai hùm dọa lui tộc nhân như thế nào, bọn họ cũng chưa từng xen tay.