Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 36



Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy đây có phải lão thái thái tự mình muốn tâm sự lại xấu hổ nói hay không, liền theo thang nghe lời: “Tổ mẫu anh minh.”

Lão thái thái gật đầu của nàng: “Trong nhà ngươi hiếu kỳ nhất.”

DTV

Tống Sư Trúc bị oan, cũng không muốn cái gì cũng không đạt được, nghĩ nghĩ, kỳ thật nàng vẫn là muốn biết rõ một vài vấn đề.

Bây giờ biểu muội khiến nhị thẩm căm thù đến tận xương tuỷ đã không còn nữa, nàng luôn cảm thấy, nếu tổ mẫu và nhị thẩm có thể bắt tay giảng hòa thì tốt rồi. Nghe nương nàng nói, lúc ấy lão thái thái cưới nhị thẩm cho nhị thúc, chính là bởi vì thực sự quá hài lòng đối với nhị thẩm, cho nên mới không để ý thân phận ái nữ duy nhất trong nhà của nàng, dám cưới cho nhi tử của mình.

Nhưng Tống Sư Trúc cũng không nghĩ tới việc cưỡng ép hòa giải, lão thái thái và Phùng thị đều là người lớn có chủ kiến, không phải một tiểu cô nương như nàng có thể dăm ba câu có thể thuyết phục. Nàng định thử một lần vì gia đình hài hòa.

Nàng nhìn thoáng qua lão thái thái mệt mỏi, cân nhắc tìm từ nói: “Mấy ngày nay nhị thẩm đưa cho các nơi trong nhà rất nhiều bánh ngọt, tổ mẫu ăn của người ta mà ngại miệng, không muốn nói gì sao?”

Tống Sư Trúc vừa nói xong, trên tay liền bị đánh một cái. Lão thái thái "A" một tiếng, lão thái thái trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đây là dùng từ gì?”

Tống Sư Trúc liền cười hắc hắc một tiếng.

Lão thái thái như nhớ lại, nói: “Nhị thẩm ngươi giỏi làm bánh ngọt nhất. Năm đó khi nàng gả vào đây, ngày nào cũng xuống bếp, tay nghề quả thực không tệ.”

“Vậy trước kia chắc là tổ mẫu ăn rất nhiều rồi nhỉ?” Tống Sư Trúc chen vào nói.

Lão thái thái bật cười: “Quả thật rất nhiều.” Lúc nàng nghĩ đến việc đến Hành Châu phủ ở, cũng là bởi vì có quan hệ tốt với Nhị nhi tức. Chỉ là ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện như vậy. Sau khi chân tướng rõ ràng, Phùng thị từng muốn đưa Tống Nghiễn đi, trong ngày đông giá rét, Phùng thị thế mà lại sai người lột hết quần áo trên người, rồi tưới nước đá lên nàng.

Rốt cuộc là tôn nữ nuôi sáu năm, lão thái thái không nhịn được mà cãi nhau với nhi tức, đến lúc này liền hạ xuống thù hận. Tống Nghiễn không biết là may mắn hay bất hạnh, sau khi khỏi bệnh thì quên mất đoạn này. Nhưng lão thái thái vẫn không quên được ánh mắt Phùng thị lúc đó.

Nàng biết Tống Sư Trúc gần đây có ấn tượng vô cùng tốt với Phùng thị, cũng không định ngăn không cho bọn họ thân cận, chỉ nói lời thấm thía với Tống sư Trúc: “Nhị thẩm ngươi tuy thích ngươi, nhưng có mấy lời, ngươi có thể cùng tổ mẫu tán gẫu như vậy, lại không thể nói thẳng với nàng. Không có huyết mạch liên lụy, không cẩn thận sẽ bị ghi thù.”

Những lời này, lão thái thái rất tự mình hiểu.

Lúc ấy nàng cảm thấy sự tồn tại của Tống Nghiễn đã phá hủy quan hệ gia đình của nhị phòng, liền muốn đưa Tống Nghiễn đi, Phùng thị lại nói với nàng, nhi nữ này ngoại trừ c.h.ế.t thì chính là chết, tuyệt không ra được Hành Châu phủ.

Phùng thị uy h.i.ế.p Tống Văn Sóc là tri phủ Hành Châu, chỉ cần nàng báo lên nha môn nói nhi nữ bị mất tích, cửa thành đóng lại, bất kể ở góc nào cũng tìm được. Đến lúc đó đem mâu thuẫn trong nhà bày ra giữa ban ngày ban mặt, Tống Văn Sóc ở trong quan trường liền mất hết mặt mũi.

Lúc lão thái thái nghe được mấy câu này, suýt chút nữa thở nổi, thế đạo này không có nhi tức nào dám nói chuyện như vậy với nương của phu quân, Lão thái thái nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không biết nàng nói là thật hay giả, cũng không dám mạo hiểm để người ta mang Tống Nghiễn đi, liền nuôi nàng ta ở bên cạnh.

Lão thái thái tự nhận vẫn hiểu rõ tính tình Phùng thị, giống như lửa, vừa nổi giận lên đã muốn đốt sạch đồ vật xung quanh, hơn nữa mấy ma ma bên cạnh nàng vẫn luôn mang ác ý, ngay cả trong viện lão thái thái cũng dám để người mình thò tay vào.

Phùng thị coi những hạ nhân kia như tròng mắt, lão thái thái không muốn mâu thuẫn với nhi tức nữa, liền mở một mắt nhắm một mắt, nếu không Tống Nghiễn cũng sẽ không có tính tình nhát gan như vậy.

Lão thái thái thở dài một tiếng, hướng cháu gái trước mắt khuyên bảo: “Sau này ngươi gả đi, nhớ kỹ đừng dễ dàng phát sinh mâu thuẫn với nương của phu quân. Mẫu tử ruột thịt không có thù qua đêm, nương của phu quân thì không nhất định.” Nàng biết Tống Sư Trúc muốn làm gì, nhưng bên này mình đồng ý xuống thang, cũng phải là bên Phùng thị phải vươn tay ra mới được.

Lão thái thái nói những lời này thật sự là lời tâm huyết. Tống Sư Trúc tựa vào người nàng, cọ bả vai nàng, trong lòng có chút ê ẩm mềm nhũn.

Hai tổ tôn cứ như vậy sóng vai ngồi dựa vào nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão thái thái và tôn nữ lải nhải rất nhiều chuyện, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Nàng lớn tuổi như vậy, đã sớm hiểu đạo lý mọi thứ không có gì là hoàn hảo.

Nhi tức tha thứ hay không tha thứ không quan trọng, lão thái thái chỉ hy vọng sau khi Tống Nghiễn kia không ở Tống gia, tâm tình Phùng thị có thể thật sự buông bỏ.

Tống Sư Trúc không ngờ trước đây Nhị thẩm lại làm ra những chuyện này, nàng hít một hơi, cũng không biết nên nói cái gì, nhưng hôm nay nàng cũng chỉ muốn lão thái thái nói ra tâm sự, có thể dễ chịu một chút, những mâu thuẫn cũ năm xưa này trông cậy vào có thể lập tức tan băng là không thể nào. Lúc này Loa Sư đột nhiên đến truyền lời, nói là Nhị thiếu gia đang chờ nàng trong thư phòng, dường như có chuyện tìm nàng.

Lão thái thái liền vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Nhà này bây giờ là quản gia, nhanh đi làm việc đi.”

Tống Sư Trúc đáp ứng, đứng lên. Lão thái thái nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên cảm thấy việc mình làm những năm trước cũng không quá thất bại, ít nhất đại tôn nữ cũng không cảm thấy nàng làm sai.

Tống Sư Trúc vừa về tới phòng mình, liền nhìn thấy Tống Nhị Lang ở trong phòng tâm sự nặng nề không ngừng dạo bước. Tống Nhị Lang vừa nhìn thấy biểu muội tới đây, liền thở phào nhẹ nhõm: “Ta ở chỗ này chờ ngươi đã lâu, ngươi như thế nào bây giờ mới trở về?”

Tống Nhị Lang nói xong, lại mở ra một cái lồng vừa rồi đặt ở trên bàn, lấy ra một cái khay, thân mật nói: “Đây là điểm tâm nương ta vừa mới làm, người nói biểu muội thích nhất cái này. Ta đoạt công việc của hạ nhân đưa tới cho ngươi. Trúc nhi nhanh chóng thử xem có hợp khẩu vị hay không?”

Tống Sư Trúc: “..." Bởi vì vừa mới nghe nói chuyện Nhị thẩm đã làm, Tống Sư Trúc thấy Tống Nhị lang tâm tình có chút phức tạp. Nhưng nàng thật ra không ngờ Tống nhị lang sẽ đột nhiên tới tìm nàng. Trong số người nhị phòng, Tống Sư Trúc luôn luôn quen thuộc nhất với nhị thẩm trong nóng ngoài lạnh, cùng ba đường huynh đệ vẫn luôn dừng lại ở mức xã giao, quan hệ nhạt như nước.

Tống Sư Trúc chọn một khối trong khay, cầm lên chậm rãi ăn, vẻ mặt trầm tư. Tống Nhị Lang thấy nàng dùng điểm tâm, trong mắt mới lộ ra một nụ cười thoải mái.

Hắn quả thật có chuyện nhờ biểu muội hỗ trợ.

Tống Sư Trúc vừa ăn điểm tâm, vừa nghe đường huynh nói chuyện, cực muốn đi ra ngoài xem hoa đào trong nhà gần đây có nở rộ hay không.

Tống Nhị Lang cũng kiên trì nói ra những chuyện này trước mặt biểu muội, hắn ở trong huyện không quen, cũng không biết có thể dễ dàng đắc tội Trương gia gây phiền toái cho đại bá hay không, cho nên mới không thể không thẳng thắn trước mặt biểu muội.

Những chuyện này lại không tiện để cho nương hắn biết, Phùng thị quản giáo bọn họ vô cùng nghiêm khắc, nếu để Phùng thị biết hắn trêu chọc cô nương Trương gia ở bên ngoài, nhất định sẽ không tha cho hắn.

Tống sư Trúc bánh ngọt đã ăn xong, cũng nghe rõ ràng mọi chuyện.

Nàng cảm thấy vô cùng đen mặt, khuê nữ mà Trương tri huyện liên tiếp có hôn sự không thuận lợi kia, lại coi trọng hai đường huynh của nàng. Lại nói, quả thật dáng dấp của Tống Nhị Lang không tệ, trong ba nhi tử của nhị thúc, đại đường huynh có tướng mạo giống Nhị thúc, nhị đường huynh lại giống Phùng thị nhất, thanh tuyển tuấn nhã, trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười ôn hòa, còn có một đôi mắt đào hoa biết nói chuyện, nhìn qua vô cùng hấp dẫn người khác.

Nhưng lúc này, Tống Sư Trúc nhìn Tống Nhị Lang vẻ mặt bất đắc dĩ từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay còn có vài món đồ trang sức, lại cảm thấy nụ cười kia của hắn giống như ăn phải hoàng liên.

Thấy đường huynh đã sốt ruột, Tống Sư Trúc rất thiện lương thu hồi ánh mắt, lại nhìn đồ vật trên bàn, cảm thấy Trương cô nương vẫn còn chút đầu óc, những đồ trang sức này đều là mới tinh, cho dù muốn nói một câu đồ riêng tư của nàng thụ thụ bất thân, cũng tìm không ra vấn đề.

Tống Nhị Lang không thể làm gì nói: “Chính là lần ngươi bảo ta đưa Bách Nhi đi thư viện, mới gặp được nàng.” Khi trở về hắn vừa vặn gặp xe ngựa Trương gia bị hỏng trong đống tuyết, biết trong xe ngồi một cô nương, liền nhường xe ra ngoài, lúc ấy hắn mang theo xa phu, hai người cưỡi ngựa trở về huyện. Vốn còn cảm thấy mình làm một chuyện tốt, không ngờ khi người Trương gia tới cửa trả xe ngựa, hắn mới biết mình làm một chuyện sai thật lớn.

Nhị phòng đã hơn mười năm không về huyện, Tống Nhị Lang quả thực không biết người được cứu là cô nương nhà tri huyện.

Lúc trước Trương cô nương mượn ơn cứu mạng đưa đồ, Tống Nhị Lang vô cùng may mắn lúc ấy hắn để mắt, bảo người ta khi trả xe ngựa lưu lại tên của gã sai vặt, nếu không chuyện này người gác cổng đã sớm thông báo cho nương hắn.

Nhưng nếu Trương cô nương tiếp tục như vậy, cách thời gian phụ mẫu hắn biết cũng không xa.

Hắn biết Tống Sư Trúc gần đây rất bận rộn, nhưng trong huyện, người mà hắn quen biết có thể tín nhiệm, ngoại trừ biểu muội ra thì không còn người nào khác, hơn nữa Tống Sư Trúc trước đó sai bảo hắn cũng không khách khí, Bách Nhi nói tỷ tỷ hắn muốn tìm mình làm chân chạy, hắn còn không phải trực tiếp đáp ứng sao.