Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 31



Hắn nhìn lý lịch trên tay, đánh giá tiểu Phùng thị quỳ trên mặt đất, lý lịch trên đó không có ghi chép cáo mệnh. Không có phong hào triều đình ban thưởng, dân nữ bình thường vào nha môn cũng phải quỳ gối.

Nhưng mới bị bắt vào đây được hơn một canh giờ, lúc tiểu Phùng thị bị thẩm vấn, trên người đã thay một bộ y phục nữ tù, tóc mai tán loạn, hình tượng không nhìn nổi.

Phạm nhân bị người bắt gian trên giường bực này, nữ ngục tốt đại khái cũng sẽ không đối đãi tốt. Nhà tù cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, Tống Văn Thắng phụ trách thuế má trong huyện, đối với hoàn cảnh nữ lao như thế nào, trong lòng cũng có chút nắm chắc. Nóc nhà thấp bé, không gian chật hẹp, dơ bẩn u ám, ác khí hỗn tạp, chuột bọ chạy cả ngày lẫn đêm đều.

DTV

Một quý phụ nhân sống an nhàn sung sướng như tiểu Phùng thị một khi đi vào, không thua gì lột một lớp da. Hai mươi năm trước khi hắn còn đang khoa cử đi học, còn nghe qua có công tử nhà giàu mua chuộc nữ ngục tốt đi vào quấy rối nữ phạm. Tống Văn Thắng chỉnh đốn vài năm, tốt xấu xử lý những thứ hắn nhìn không vừa mắt nhất kia.

Nhưng cho dù như thế, vào nữ tù cũng chỉ miễn cưỡng giữ được trong sạch mà thôi.

Lúc Tiểu Phùng thị bị đè quỳ trên mặt đất còn không ngừng giãy dụa kêu oan. Trên mặt của nàng thương chảy m.á.u giăng khắp, trong đó có một vết từ giữa lông mày đến cánh mũi, giống như bị lợi khí xẹt qua, da thịt có thể lộ ra đều là một mảnh tím xanh.

Tống Văn Thắng cũng không có tâm tình nghe nàng kêu oan, nàng có oan hay không, trong lòng hắn tự có một cái cân. Nếu đã thẩm vấn, quá trình nên làm vẫn phải làm.

Suy nghĩ của tiểu Phùng thị vô cùng lộn xộn, lúc trả lời câu hỏi cũng bừa bãi, nàng ta căn bản không rõ tình nhân kia là như thế nào.

Tiểu Phùng thị nhớ rõ... Tống Nghiễn đưa cho nàng ta một ly trà, sau khi nàng ta uống xong mơ mơ màng màng liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, đối mặt chính là ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, y phục trên người nàng bị người ta lột hơn phân nửa, nam nhân bên cạnh ngược lại thân thủ nhanh nhẹn, ở trong lúc nàng sững sờ đã chạy trốn.

Tống Văn Thắng nghe xong lắc đầu, dù hôm nay không phải hắn đến thẩm vấn, đáp án như vậy cũng không phải điều mà quan muốn nghe.

Tiểu Phùng thị nghe thấy tiếng sai dịch "Tống đại nhân" liên tục vang lên bên tai, trong lòng chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Đây là người của Tống gia.

Nàng không đến mức không biết người Tống gia hận nàng bao nhiêu.

Nàng vốn chỉ muốn vụng trộm tới gặp mặt Tống Nghiễn một lần. Nàng biết đại ca đã viết thư cho Tống Văn Sóc, nói là muốn đưa Tống Nghiễn vào cung làm tú nữ.

Nhưng nàng không nỡ, trước kia tuy rằng xa xôi, nhưng nàng còn có thể vụng trộm đi Hành Châu phủ gặp nhi nữ ruột của mình.

Nếu Tống Nghiễn thật sự tiến cung, hai mẫu tử bọn họ sẽ rất khó gặp được nhau. Tiểu Phùng thị cầu xin đại ca lâu như vậy, đại ca mới đồng ý để nàng ta tới huyện Phong Hoa. Một mình nàng mang theo quản sự ngàn dặm xa xôi tới đây, thật không nghĩ đến nhi nữ của nàng lại cho nàng một phần đại lễ như vậy.

Tiểu Phùng thị thật không ngờ nhi nữ của nàng lại hại nàng ta như vậy.

Nghĩ đến những năm này Hác ma ma báo cáo, tâm tư nàng hỗn loạn, nhất thời cảm thấy Hách ma ma lừa nàng, nhất thời cảm thấy Hách ma ma thu tiền xong là xong việc.

Phùng thị hận không thể để nàng ta chết, làm sao có thể đối tốt với Tống Nghiễn.

Một người luôn muốn mạng của nương ruột mình, sao Tống Nghiễn lại đi giúp Phùng thị.

Chắc chắn là Hách ma ma không dám bằng mặt không bằng lòng, Hách ma ma nhận của mình nhiều bạc như vậy, đã cam đoan với mình rất nhiều lần sẽ không để Phùng thị có cơ hội lôi kéo nhi nữ ruột của mình, nàng không sợ Hách ma ma lấy tiền không làm việc, mà nàng sợ Hách ma ma sẽ đem những chuyện này đều kể với Phùng thị.

Ba năm trước đây, khi gặp nhau, nữ hài kia cũng từng nói, Phùng thị cực kỳ lạnh nhạt với nàng, nghĩ đến ánh mắt đáng thương của Tống Nghiễn lúc ấy, trái tim tiểu Phùng thị không nhịn được thắt lại thành một cục.

Nàng cho rằng sau khi Tống Nghiễn biết chân tướng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Nghiễn nuôi dưỡng ở bên cạnh nàng, đó chính là một nhi nữ ngoài giá thú không có danh phận, bất kỳ người nào cũng có thể bắt nạt, cho dù là nhi nữ của ca ca, nhưng thân thế của hai huynh muội bọn họ không chịu nổi như vậy, đối với nàng ta cũng là bất lợi.

Nhưng ở Tống gia thì khác. Cho dù bị ức hiếp, nhưng Tống Nghiễn vẫn là nhi nữ trên danh nghĩa của Phùng thị.

Nàng hiểu tỷ tỷ kia của nàng, từ nhỏ được nương nàng nuôi đến tâm cao khí ngạo, lúc phụ thân nhìn bọn họ than thở tới mấy lần, nói là tính cách Phùng thị giống nương nàng, quá hiếu thắng.

Sau khi thai kia không còn, với tính cách của Phùng Ngọc Dung, nhất định là thành tử địch với phu quân, trong nhà sẽ không còn bất kỳ hài tử nào nữa, Tống Nghiễn chính là nhi nữ duy nhất của nhị phòng Tống gia. Mặc dù chỉ là nhi nữ của quan lục phẩm, thân phận cũng đủ rồi.

Dựa theo mưu đồ của bọn họ, chỉ cần Tống Nghiễn gia thế trong sạch, về sau liền rất có triển vọng. Nàng trù tính cho Tống Nghiễn nhiều như vậy, ngày ngày chịu đựng nỗi đau nhớ nhung, nàng không ngờ nhi nữ kia sẽ đối đãi với nàng như vậy!

Nghĩ đến cảnh hôm hai mẫu tử nhận nhau, tiểu Phùng thị ngơ ngác nhìn bốn phía hình cụ, đột nhiên có loại cảm giác mờ mịt thất kinh.

Đây không phải tình cảnh mà nàng muốn thấy.

Trong tưởng tượng của tiểu Phùng thị, cho dù nhi nữ của nàng oán nàng hận nàng, dù sao cũng có huyết nhục thân tình, nàng sẽ giải thích một phen, hai mẫu tử nhất định sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa.

Nghiễn nhi của nàng, Nghiễn nhi của nàng nhất định là bị tiện nhân Phùng Ngọc Dung kia lừa!

Giết hại thân mẫu, thiên lý bất dung. Phùng Ngọc Dung làm sao dám xúi giục Tống Nghiễn làm ra loại chuyện này. Tiểu Phùng thị hận đến mức ngũ quan vặn vẹo.

Tống Văn Thắng thấy tiểu Phùng thị vẻ mặt hận thù, liền biết nàng không qua được chỗ ngoặt này. Nhưng nàng coi như có chút lương tâm, không khai Tống Nghiễn ra. Hắn hơi kinh ngạc, lại nghĩ, chỉ sợ đệ tức chính là đoán chuẩn điểm này.

Thẩm án không phải chuyện có thể thẩm tra rõ ràng trong chốc lát, huống hồ Tống Văn Thắng cũng không phải muốn lập tức hiểu rõ, hắn lại hỏi thêm mấy vấn đề, thấy tiểu Phùng thị vẫn nói không rõ, liền sai người áp giải nàng vào trong lao.

Những chuyện xảy ra trong nhà không ai đi thông báo cho Tống Văn Sóc. Năm nay là Tống thị đại tế mười năm, đại ca hắn bận rộn công sự, hắn làm đệ đệ tộc trưởng, cũng phải giúp đỡ gánh vác trách nhiệm.

Sáng sớm khi thắp hương ở miếu tổ, Tống Văn Sóc phát hiện trên nóc nhà có mấy mảnh mái ngói bị đè sập, có lẽ là phạm vi quá nhỏ, quản sự không phát hiện, Tống Văn Sóc cũng không thu xếp mời thợ thủ công.

Lúc còn trẻ, hắn cũng tới xây miếu tổ, dứt khoát nhận nhiệm vụ sửa chữa nóc nhà.

Tống thị miếu tổ không lớn, bởi vì trong tộc đến nay chưa từng xuất hiện quan viên tam phẩm trở lên, gia miếu chỉ có ba gian. Tống Văn Sóc tự mình dẫn theo hạ nhân lên nóc nhà trải ngói. Thời gian hắn về nhà cùng Tống Văn Thắng không kém bao nhiêu, hai người vừa vặn ở cửa chính gặp nhau.

Tống Văn Thắng vừa thấy đệ đệ hắn một thân áo xanh áo bông, trên góc áo có chút vết bẩn, liền không khỏi vuốt vuốt chòm râu.

Quản gia trong phủ đã sớm báo cáo hành trình của Tống Văn Sóc hôm nay. Gia đình hắn hạnh phúc, nhìn đệ đệ như vậy cũng thật phiền lòng. Ba nhi tử, không có một đứa nào muốn đi thông báo cho hắn. Tống Văn Thắng nghĩ nghĩ, nếu như phát sinh ở trên người mình, hắn thế nào cũng phải nổi trận lôi đình.

Hai người đều trở về sớm, cũng còn chưa tới giờ ăn tối, Tống Văn Thắng đã mời đệ đệ tới thư phòng, đợi gã sai vặt dâng trà xong, hắn liền kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lần, nói xong còn bình luận: “Ba điệt tử, mỗi đứa đều nên kéo qua đánh mông!”

Tống Văn Sóc dạy dỗ con trai, từ trước đến nay chỉ biết mặt đen giảng đạo lý, nhưng mấy năm nay hắn không giữ được trong sạch, nhi tử thiên vị nương cũng là nhất định. Nhưng Tống Văn Thắng cảm thấy, nhi tử tôn kính lão tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Tống Văn Sóc là người đứng đầu một nhà, mấy năm nay ba điệt tử ra khỏi cửa nhà có thể được người ta nhìn bằng con mắt khác, còn không phải là bởi vì có một người phụ thân làm quan.

Tống Văn Sóc trầm mặc một chút: “Đại ca có thể giúp ta một chuyện không.” Hôm qua Phùng thị xử trí mấy ma ma kia nhanh như chớp, Tống Văn Sóc nhìn thấy trong lòng cũng có mấy phần ấm áp. Hắn cùng thê tử những năm này giày vò rất nhiều, hơn phân nửa là bởi vì chuyện năm đó, non nửa là do người bên cạnh nàng gây ra.

Phùng thị không thể không biết hắn ghét nhất đám sâu mọt hủ bại chỉ biết nịnh nọt chủ tử kia, nhưng nàng lại cứ muốn đối nghịch với hắn.

Thê tử hắn nghẹn mười mấy năm, Tống Văn Sóc cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Có đôi khi thậm chí hắn cảm thấy, năm đó liều mạng đội mũ quan không bằng từ quan về nhà, tốt hơn quan hệ cả nhà lạnh nhạt như vậy.

Tống Văn Sóc mấy năm nay đương nhiên là muốn đáp lễ Phùng gia như thế nào. Nhưng hắn là Chính lục phẩm tri phủ của Hành Châu, kinh thành ngoài tầm tay với, trừ phi hắn nguyện ý giáng chức điều vào kinh. Mười mấy năm qua, Tống Văn Sóc đã sớm nguyện ý làm như vậy, nhưng mấy năm nay hắn viết đơn xin cho Lại bộ lại luôn bị trả trở về, Lại bộ từ chối hắn với đủ loại lý do, sau khi dùng bạc lót đường cũng là không thuận lợi.