Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 280



Nàng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Phong Hằng, thốt ra: “Rốt cuộc là ai muốn g.i.ế.c ngươi?”

Phong Hằng cũng đang trầm tư, chỉ là hắn không nghĩ tới Tống Sư Trúc sẽ hỏi ra những lời này, dừng một chút, mới nói: “Sao ngươi không cảm thấy là ngoài ý muốn?” Dù sao trước kia có mấy chuyện đều là sự cố ngoài ý muốn.

“Đương nhiên không phải là ngoài ý muốn!” Tống Sư Trúc nói, tình huống trên bức tranh đã rất rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn của nàng vô thức xẹt qua chỗ trống trên trang giấy, cách đó không xa những bóng người kia, là thị vệ đứng ở hai bên sao? Cảnh tượng trên bức họa căn bản không phải ở khu vực săn bắn, mà mũi tên b.ắ.n lén kia lại không biết b.ắ.n từ hướng nào tới, không phải muốn săn động vật, chính là vì b.ắ.n người.

Dưới sự thúc đẩy của cảm giác nguy cơ, Tống Sư Trúc trước tiên gần như muốn cho Phong Hằng giả bệnh ở nhà tránh khỏi kiếp nạn lần này, nhưng lời nói ở trong miệng vẫn không có nói ra.

Nàng nhìn về phía Phong Hằng, phu quân nhà mình hiểu rõ, lúc trước khi mấy tai họa phát sinh, Phong Hằng cho tới bây giờ đều là đối mặt, nếu thật sự là có người cố ý ra tay, hắn chỉ muốn biết người giật dây là ai.

Hơn nữa lúc này nàng suy nghĩ đến biểu tình của Phong Hằng, luôn cảm thấy chuyện này hắn hẳn là có chỗ đoán trước.

Phong Hằng đột nhiên cầm lấy tay nàng, nói: “Còn có nửa tháng, lễ đi săn năm nay do Lý Đằng đại ca dẫn người phụ trách thủ vệ, Lý đại ca là người phụ trách, đã sớm sàng lọc kỹ càng khu vực săn b.ắ.n một lần, hai ngày này ta cũng sẽ nhắc nhở Hoàng Thượng tăng cường việc phòng ngự, nếu ngươi không yên tâm, ta liền mang theo Phong Bình bên người.”

Quan văn tham dự kỳ săn b.ắ.n mùa thu luôn luôn cho phép bên người mang theo nhiều người giúp đỡ, chỉ là rất ít có người làm như vậy. Dù sao quân tử lục nghệ, quan viên có thể đi lên con đường làm quan, trên cơ bản kỵ xạ nhất đạo đều có liên quan.

Tống Sư Trúc nghe hắn thận trọng, trong lòng mới thoáng yên tâm lại. Nàng cũng biết nếu như dẫn người trong trường hợp này, quả thật có chút mất mặt, nhưng so với tính mạng của Phong Hằng, mất mặt cũng không có gì.

Chỉ là nàng suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra: “Nhà chúng ta lại không đắc tội người nào, là ai hận ngươi như vậy?”

Phong gia luôn luôn rất khiêm tốn, cho dù Phong Hằng thường ở ngự tiền trong hai năm này, nhưng trong nhà rất ít khi khoe khoang danh tiếng gì. Tống Sư Trúc cũng vậy, trên cơ bản nàng kết giao ở Kinh Thành là phu nhân cùng một bảng với Phong Hằng, cho dù ngẫu nhiên có vài người nói chua, nàng cũng coi như không nghe thấy mà thôi.

Trong đầu nàng đem mấy người đã nói chua qua một lần. Đây là hoạt động của hoàng gia, nếu thật sự có quan viên xảy ra chuyện, liền vô cùng đánh mặt, triều đình nhất định sẽ nghiêm tra bắt được hung thủ. Cho dù là ghen ghét, cũng không đến mức phải ở trường hợp này đả thương tính mạng người, tuyệt đối được không bù mất.

Mỗi khi Tống Sư Trúc suy nghĩ chuyện gì, lúm đồng tiền ở khóe miệng liền đặc biệt rõ ràng.

Phong Hằng suy đi nghĩ lại, những việc này vốn không nên nói, nhưng lại không chịu nổi sự nhạy cảm của Tống Sư Trúc. Cho dù hắn giấu diếm, trực giác khác thường của thê tử cũng có thể sẽ tự mình đoán ra chân tướng. Trong lòng hắn thở dài một tiếng.

Tống Sư Trúc ngẩng đầu lên trước khi lời Phong Hằng ra khỏi miệng.

Bởi vì năm ngoái một năm gặp tai họa, đầu xuân, hoàng gia vẫn chưa tiến hành xuân săn, mùa hè cũng chưa tiến hành, chỉ khi nào con mồi béo tốt mới bắt đầu chuyển đến mùa thu. Nửa năm qua, triều đình luôn ở trong trạng thái ngoài lỏng trong chặt, nội các dù sao nhiều năm hoành hành, Hoàng Thượng mới tiếp nhận, không có khả năng một lần là xong, mà võ huân bên kia cũng có một số người bị điều tra ra không thỏa đáng lắm.

“... Cho nên là có người muốn đối phó Hoàng Đế, ngươi là cá trong chậu bị liên lụy?”

Phong Hằng lại mịt mờ gật đầu, chứng thực suy đoán của nàng. Có câu là b.ắ.n ngựa trước b.ắ.n người, hai năm qua hắn cũng coi như là người tâm phúc của Hoàng Thượng, làm tâm phúc của Hoàng Đế, bị liên lụy cũng là rất bình thường.

Hắn nói: “Có một số việc ta cũng là mấy tháng này mới biết được...”

DTV

Chuyện này còn phải nói đến lúc Hoàng Thượng vẫn là Thái tử, lúc ấy Tiên đế bệnh nặng, vì phòng ngừa lúc chuyển giao chính quyền phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Hoàng Thượng liền thương lượng cùng Tiên đế phái người ra ngoài tuần tra công sự.

Tống Sư Trúc luôn cảm thấy chuyện này có chút quen tai, suy nghĩ một chút hỏi: “Có phải mấy năm trước Ngụy biểu ca đến huyện tra cổng thành hay không?” Nàng nhớ rõ lúc ấy Trương tri huyện tham ô công trình cổng thành, sốt ruột muốn thiêu hủy chứng cứ, lại bị phụ thân nàng cùng Ngụy biểu ca dẫn người bắt lại, đáng tiếc cuối cùng vẫn là chạy thoát một Hồng sư gia, vị sư gia này còn rất có chút tài năng, là đầu lĩnh thổ phỉ phái đến bên người Trương tri huyện, mượn tay Trương tri huyện làm không ít chuyện xấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Hằng ừ một tiếng, lại nói: “Cẩm Y vệ phía sau lại ở nơi khác tra ra chuyện tương tự. Hoàng Thượng lúc ấy cảm thấy vũng nước đục trong chuyện này rất sâu, đáng tiếc hai năm qua triều đình nội đấu không ngớt, chuyện này liền bị gác lại.”

Nhưng lưới trời tuy thưa, Trương đại thái giám và nội các cắn nhau, lại khơi lại chuyện này, lúc này mới khiến mọi người coi trọng.

Phong Hằng dừng một chút, mới nói: “Chuyện này có liên quan đến Phản Vương.” Hắn nói xong câu đó, liền nghe được Tống Sư Trúc ai thán một tiếng, tâm sự nặng nề cũng có chút buồn cười, Tống Sư Trúc không quá thích nghe những chủ đề chính trị này, nhưng những giấc mộng kia của nàng lại thích hướng những chuyện này chui vào.

Khi phản vương muốn mưu phản, từ dưới lên trên, gần như đã chuẩn bị vẹn toàn. Nhưng không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như Tống Sư Trúc, nếu không những binh khí dưới thuyền Lý gia kia, đủ để cho binh biến thành công.

Tiền, Từ, Tô ba vị các lão mặc dù không có giúp nghịch vương tạo phản, nhưng những năm này lại cho hắn không ít tiện lợi, nếu bên trên không có người che chở, người như Hồng sư gia sao có thể ùn ùn xuất hiện ở bên cạnh quan viên.

Triều đình Đại Khánh tổng cộng hơn một ngàn huyện, điều tra từ trên người Từ gia, quan viên qua tay ngoại nhiệm của bọn họ trên cơ bản phải có hơn một nửa. Mà các lão nội các, bình thường đều kiêm nhiệm chức vụ lục bộ, Tiền các lão hai năm qua đều là các thần và Lại bộ thượng thư, nếu không phải lúc ấy Hoàng Thượng ra bài không theo lẽ thường, quyết định thật nhanh bắt hắn, thật đúng là sẽ hậu hoạn vô cùng.

Từng chuyện từng chuyện, liên tưởng lại, nửa năm qua Hoàng Đế quả thực ngủ không ngon giấc.

Tống Sư Trúc đột nhiên nhớ tới một câu, nói: “Không phải chúng ta quá vô năng, mà là kẻ địch quá giảo hoạt.”

Phong Hằng nói: “Cho nên kỳ săn b.ắ.n mùa thu lần này, Hoàng Thượng muốn xem xem phản vương rốt cuộc còn có bao nhiêu bố trí.” Sau khi hắn nói xong liền nhìn về phía Tống Sư Trúc, cho nên không phải hắn không muốn lui, mà là nếu hắn vì bảo vệ tính mạng mà lui một bước, sau khi lui một bước này, về sau muốn tiến lên sẽ không dễ dàng như vậy.

Tống Sư Trúc cũng hiểu được đạo lý trong đó, nàng thở dài một tiếng, nói: “Mấy ngày nay ta xem có thể mơ thấy thêm chút gì không.”

Không ngờ tới Phong Hằng một hơi liền nói: “Không được.”

Tống Sư Trúc chần chờ một cái chớp mắt, ngẩng đầu liền thấy thần sắc Phong Hằng kiên quyết dị thường.

Phong Hằng từ từ thở ra một hơi, sau lần trước đó, hắn cũng đã từng hỏi Duyên đại sư vì sao đêm đó lại có dị tượng bực này, như thế nào mới có thể tránh được. Nhưng đại sư lại nói cho hắn biết, thê tử đây là phúc duyên thâm hậu mới được ông trời trợ giúp, không nên vọng tưởng có thể tùy tiện nhúng tay.

Nhưng Phong Hằng vẫn không thể quên, là lần trước Tống Sư Trúc mơ thấy Lâm Anh bắt chước Lý Tùy Ngọc đã gặp Hạn Lôi của thiên gia đêm đó. Nếu nói trước kia hắn cảm thấy đây là bản lĩnh bẩm sinh của thê tử, làm cho người ta ngoài ngạc nhiên còn có thể làm hậu thuẫn để dựa vào, một hồi kia lại làm cho hắn kiến thức được thiên uy là chấn nhiếp tâm hồn bực nào.

Đêm đó Tống Sư Trúc ngủ rất say, nhưng cả đêm hắn đều không ngủ, bên tai tràn ngập tiếng nổ điếc tai, vừa nghĩ tới những thứ kia, Phong Hằng thật sự không muốn để nàng mạo hiểm.

Tống Sư Trúc cũng có thể hiểu được lo lắng của Phong Hằng, nhưng vấn đề là, sẽ mơ thấy cái gì, cho tới bây giờ đều không phải do nàng lựa chọn. Hơn nữa lần này nàng thật sự là chân thành kỳ vọng mình có thể giúp đỡ một chút.

Dựa theo lời Phong Hằng nói, Hoàng Thượng đã có chuẩn bị, nhưng cảnh tượng trên bức họa này vẫn xảy ra, nói rõ vẫn có một số chuyện khiến người ta không kịp trở tay. Đến lúc đó Phong Hằng đi theo bên cạnh Hoàng Đế sẽ gặp nguy hiểm, nàng sẽ càng không an tâm.

Nàng dựa vào trong n.g.ự.c Phong Hằng, thấp giọng nói: “Trên đời này, sinh lão bệnh tử thiên tai nhân họa, mỗi ngày đều phát sinh. Nếu việc ta làm vượt quá giới hạn, đã sớm bị tước đoạt năng lực này.”

Tống Sư Trúc thật sự nghĩ như vậy, người bên ngoài có lẽ khó có thể lý giải, nhưng từ khi nàng mơ thấy quá khứ tương lai của hoàng gia, cho dù cuộc sống nhà mình vẫn không thay đổi, nhưng Tống Sư Trúc luôn có một loại cảm giác cổ quái thay đổi từng ngày.

Hoàng gia xã hội phong kiến có bao nhiêu phân lượng, vậy chuyện nàng làm liền có bao nhiêu ý nghĩa. Hoàng Đế và Hoàng Hậu đều sống sót, đấu thắng nội các, tránh cho nỗi khổ nội đấu của hoàng triều, thiên hạ có bao nhiêu nhân sinh bởi vậy mà thay đổi, ảnh hưởng của hiệu ứng hồ điệp phát huy cực kỳ triệt để.

Mỗi lần Tống Sư Trúc nghĩ đến những thứ này, trong lòng luôn có một loại cảm giác không xác định thật lâu khó có thể xua đi.