Nghe xong lời này, Tô Các lão liền nói: “Sao còn dẫn theo người?” Chuyện liên quan đến cơ mật, nhiều một người biết được, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm, thái giám này đến tột cùng là chuyện gì.
Tiền các lão cũng cảm thấy cổ quái, Từ các lão suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là muốn phô trương một chút, lần trước chúng ta tìm hắn, hắn vẫn là đại thái giám bên cạnh hoàng tử, hiện tại hắn chính là người tâm phúc của Hoàng Đế.”
Tiền các lão bị nói như thế, liền đè xuống cảm giác không rõ trong lòng.
Trên trời, trăng lạnh như băng, ánh mắt Trương Tòng lướt qua từng người trước mặt, dừng lại trên người Tô các lão trong chớp mắt. Giờ khắc này, hắn đương nhiên biết mình là bị Hoàng Đế lừa, nhưng Tiền các lão không có khả năng để cho hắn toàn thân trở ra, dù sao cũng là chết, nếu hắn có thể từ trong miệng Tiền các lão đào thêm vài thứ ra, người nhà bên ngoài của hắn liền có thể có thêm chút tiện nghi.
Trong lòng Trương Tòng đã có lựa chọn.
Hắn trơn như trẩy hội, nhất thời đề cập tới tin tức hắn nắm trong tay là một người có thể lay động địa vị của ba người, nhất thời lại muốn thêm tiền mới nguyện ý tiếp tục đàm phán, tóm lại là ra giá trên trời, khiến cho sắc mặt ba người Nội các đều tối đen như mực.
Từ các lão không khỏi tức giận cười nói: “Năm ngoái Hộ bộ thu thuế mới ba ngàn năm trăm vạn lượng bạc, Trương đại tổng quản vừa ra khỏi miệng liền đòi năm trăm vạn lượng bạc, cũng không sợ khẩu vị quá lớn nuốt không trôi.”
Trương Tòng giả bộ tham tài, nói: “Ta làm chính là bán tin tức, một lần làm ăn ba năm, mấy vị các lão cần phải nghĩ cho rõ ràng, thời cơ không thể để mất, đợi đến lúc các ngươi chịu thiệt trong tay Hoàng Thượng, đến lúc đó hối hận cũng vô dụng thôi.” Câu cuối cùng, hắn kéo dài âm điệu, âm thanh là loại chỉ thái giám có sự ngạo mạn sắc bén, ở trong màn đêm yên tĩnh không tiếng động lộ ra đặc biệt bắt mắt.
Sắc mặt Tiền các lão cũng hết sức khó coi, nói: “Công phu sư tử ngoạm cũng phải ước lượng một chút gia tài của mấy nhà chúng ta, năm trăm vạn lượng xác thực quá nhiều.”
Trương Tòng cũng mặc kệ những thứ này, nghĩ đến nhiệm vụ Hoàng Đế giao cho hắn, hắn hít một hơi thật sâu, đếm ngón tay, nói: “Thiên hạ hoàng thương, tám chín phần mười xuất thân Giang Nam, đồng thiết, muối nghiệp, trà mã, tơ lụa, da thảo, đúc bạc, quân lương quân bị, cung ứng nội đình, hầu như đều ở trong lòng bàn tay các ngươi, nghe nói hàng năm đều phải dâng lên một phần hiếu kính thật to đến mấy vị quý phủ đại nhân. Mấy năm nay, các đại nhân tay nắm trọng quyền, chèn ép đối lập, dìu dắt người nhà, thu nhiều quà như vậy, bây giờ chẳng qua là ngón tay để lộ ra mà thôi. Nếu lại chối từ, cũng không phải là ý tứ buôn bán.”
“Nhưng năm trăm vạn lượng cũng quá nhiều, hiện tại trong nhà ai có thể cất giấu năm trăm vạn lượng bạc trắng.” Tô các lão không nhịn được nói.
Nghe được câu trả lời có ý chấp nhận của hắn, Trương Tòng lập tức an tâm lại.
Bởi vì Tô các lão còn đang chất vấn hắn cầm nhiều tiền như vậy không có chỗ tiêu, Trương Tòng liền tiếp tục bày ra bộ dáng không có gì để nói: “Nhà chúng ta tiêu tiền như thế nào, cũng không nhọc mấy vị đại nhân nhớ thương. Tóm lại tin tức này, năm trăm vạn lượng một phần không thiếu.” Hắn lại nói với Tiền Các lão đạo, “Nhà ta và Tiền đại nhân cũng không phải lần đầu buôn bán, có lần nào lừa đại nhân không? Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, Hoàng Đế hai ngày này sẽ làm khó dễ, nhà ta cũng sẽ không mạo hiểm xuất cung.”
Trong phòng đang cò kè mặc cả, mỗi người may mắn ở đây, trên người đều là mồ hôi chảy ròng ròng.
Trưởng quan của Lục bộ cửu khanh thập nhị viện được Cẩm Y vệ bí mật mời đến nơi này, nói là Hoàng Đế muốn mời bọn họ xem một vở kịch lớn. Trong ngoài viện đều là giáo úy Cẩm Y vệ có thể lấy một địch trăm, chỉ cần có người muốn lên tiếng cảnh báo, ánh mắt giáo úy lập tức nhìn lại, đến cuối cùng những người có giao tình không tệ với Các lão, tất cả cũng đều vò mẻ không sợ rơi, mấy người Các lão bị thái giám bày ra một đạo, sau tối nay, triều đình khẳng định là phải thay đổi, có giãy dụa cũng là chuyện vô vị.
Sau khi Ngụy Sâm thăng lên Cẩm Y cận thân ngự dụng liền cực ít xuất hiện ở trước mặt người khác.
Nếu có người hỏi cảm nhận hiện tại của Ngụy Sâm, hắn chỉ có thể nói, hắn khó có thể lý giải cho biểu đệ nhà mình vì sao đột nhiên giống như Hoàng Đế Mạnh Mạnh Bất Ly, hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Trương Tòng lại là tai mắt nội các xếp vào bên cạnh Hoàng Đế.
Hơn nữa ngay cả Cẩm Y vệ cũng không tra được, Hoàng Đế lại tự mình bắt nội gian tới, vả lại thái giám này phản chiến lưu loát như vậy... Nếu không phải hắn ở trong đó hấp dẫn sự chú ý của mấy vị Các lão, mọi người nghe góc tường cũng không thể nghe được vui sướng như thế.
Từng cọc từng cọc, đều cực kỳ ngoài dự liệu của mọi người.
Hắn phục hồi tinh thần lại, liền nghe thấy bên trong Trương Tòng tận lực hô to gọi nhỏ: “Mấy vị đại nhân đều là lão nhân trải qua hai triều, muốn nói năm trăm vạn lượng bạc cũng không lấy ra được, nhà ta là không tin. Năm kia phủ Nội Vụ tuyển dụng, mấy thương nhân buôn muối lớn bên Giang Nam cung cấp tiền không chỉ trăm vạn, buôn muối là lợi lớn, các đại nhân thu nhận hiếu kính rồi, nếu còn ở nơi này khóc than nghèo với nhà chúng ta, vậy chúng ta nên sớm hồi cung thôi.”
Bên trong có tiếng ghế xê dịch, sau đó là giọng nói trầm trầm của Tiền Các lão: “Ta cho ngươi! Năm trăm vạn lượng bạc, ngươi giúp ta làm thêm một chuyện...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện gì vậy?
Chỉ nhìn biểu lộ không còn chút m.á.u ở bên ngoài của một số người, liền biết Tiền các lão nói ra có bao nhiêu ngỗ nghịch bất đạo. Ngụy Sâm nhớ kỹ thân phận của những người này, cân nhắc Cao Thiên hộ lãnh binh khi nào sẽ tiến lên gõ cửa.
Trước khi xuất phát, Hoàng Đế thế nhưng gọi mấy bách hộ và Cao thiên hộ tham dự hành động lần này qua, dặn dò nhất định phải giải thích cặn kẽ biểu lộ của ba người này.
Ngụy Sâm cảm thấy, nếu như muốn phù hợp với thánh ý, vẫn là phải nghe hoàn toàn hiệu quả nhất. Hiển nhiên Cao Thiên hộ khôi ngô dũng mãnh ở phía trước cũng nghĩ như vậy.
Mọi người sinh sinh chờ đến canh ba, mới bị một tiếng thét to ẩn nhẫn nơi cổ họng đánh vỡ yên tĩnh của viện tử.
Tô Các lão đầu tiên vén rèm cửa lập tức té lăn trên đất, biểu tình như gặp quỷ.
Lúc này, đèn lồng đã tắt từ lâu mới giống như ma trơi, bắt đầu thắp từng cái trong sân.
Ánh mắt Ngụy Sâm xẹt qua Lý thái phó mặt không biểu tình, chuyển dời đến trên người một đám quan viên sắc mặt quái dị, trong lòng chỉ cảm thấy biểu lộ của những đại nhân này, sợ là vạn năm cũng khó gặp.
Trong một mảnh yên lặng, vẫn là Lý thái phó đi trước một bước đánh vỡ yên tĩnh, mặt không thay đổi tính một khoản nói: “Quan chính nhị phẩm lương tháng sáu mươi mốt lượng, hàng năm lộc gạo bảy trăm ba mươi gánh, năm trăm vạn bạc này ba vị không ăn không uống sáu ngàn tám trăm năm mới có thể tích lũy ra, không biết ba vị sẽ kiếm ra khoản bạc này như thế nào?”
DTV
Lý Vọng Tông nói một câu chế giễu, nhưng không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Mấy người trong phòng mặt mũi lúc xanh lúc trắng, rõ ràng là thời tiết nóng bức, ba người này lại nổi lên sự sợ hãi lạnh như băng, trong đó Tiền Các lão cuối cùng nhờ Trương Tòng làm một chuyện là tứ chi lạnh lẽo nhất, ánh mắt lão nhìn qua mọi người, có người không dám đối diện với lão, cũng có người cố gắng trợn mắt nhìn lão, trong lòng đột nhiên khí huyết cuồn cuộn.
Trước mắt bao người, y cứ như vậy không chịu nổi, ngất sỉu.
Cao Ngọc Hành từ lúc đăng cơ đến bây giờ, hiếm khi được vui sướng như thế, sau khi hạ triều mắt thâm quầng nhìn Phong Hằng, trong lòng an ủi nói: “Xem ra ngươi cũng là một đêm ngủ không được đang đợi tin tức.”
Phong Hằng nhịn xuống xúc động sờ mặt, đây là sáng sớm hôm nay Tống Sư Trúc đặc biệt dùng bút vẽ mày vẽ giúp hắn, nói là Hoàng Đế bị một thái giám cận thân phản bội, có lẽ là một đêm trong bụng đều nuốt một ngụm máu, khẳng định không ngủ được, nếu hắn nhìn qua mặt mày tỏa sáng, rất có thể sẽ đắc tội Hoàng Đế.
Lúc ấy hắn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Tống Sư Trúc nói có đạo lý, không nghĩ tới thật đúng là dùng tới, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Sự tình thuận lợi như vậy, kỳ thật cũng vượt quá dự liệu của Phong Hằng. Lúc ấy hắn thương lượng kế hoạch với Hoàng Đế, vốn là muốn có thể từ trong tay tai mắt lấy được nhược điểm của các lão là đủ rồi.
Dù sao có thể trở thành thái giám bên người Hoàng Đế, trên người không biết có bao nhiêu tâm nhãn, Phong Hằng cũng không tin những người này sẽ không vì mình mà lưu lại đường lui.
Lúc ấy ý nghĩ của Hoàng Đế ăn khớp với hắn, nhưng sự tình thi hành, lại như có thần trợ, tiến độ rất nhanh. Phong Hằng nghe Cao Ngọc Hành kể cho hắn nghe đủ loại chuyện đêm qua và hôm nay, liền cảm thấy vận khí của Hoàng Đế thật ra cũng không kém nương tử nhà mình bao nhiêu.
Hắn cười nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng đạt được ước muốn.”
Bởi vì chức quan của Phong Hằng thấp kém không thể vào triều, trong lòng Cao Ngọc Hành vừa kể lại, vừa vui vẻ đi vài vòng trong phòng, nghe hắn nói những lời này, liền đi qua vỗ vỗ bả vai hắn: “Vậy còn tính ngươi một nửa công lao!”
“Thần chỉ là mồm mép lanh lẹ thôi, mấu chốt vẫn là Hoàng Thượng.” Phong Hằng vỗ m.ô.n.g ngựa, hài hước nói, “Sau đó để các đại thần vây xem thảm án phát sinh, loại chuyện này lấy lá gan của thần là tuyệt đối không dám nghĩ, là Hoàng Thượng bản lĩnh cao thâm.”