Tống Sư Trúc nhìn hắn hơn nửa tháng, sắc mặt đều hồng nhuận phơn phớt, liền trêu ghẹo nói: “Mặt mũi hồng hào, việc vui tới gần a.”
Đây cũng là một trong những ảnh hưởng của giấc mơ đó. Phong Hằng cười nói: “Hoàng Đế sắp cưới phi tần, thái y mỗi ngày đều tới bắt mạch bình an, Thái Hậu cũng là cách mỗi hai canh giờ liền sai người đưa thuốc bổ tới, biết ta hầu hạ ở ngự thư phòng, cũng sẽ đưa cho ta một phần.”
Đương nhiên đây là lý do bên ngoài, bí mật, hắn cảm thấy Hoàng Thượng hẳn là nói những lời hắn nói với Thái Hậu, Thái Hậu mới có thể nghĩ để Hoàng Đế bổ dưỡng thân thể như vậy.
Tống Sư Trúc nghe xong liền nói thầm một câu.
Phong Hằng thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng bất đắc dĩ: “Ta hành tẩu trong cung, Trữ Tú cung đều đã bố trí, chỉ đợi tú nữ tiến cung liền có thể vào ở. Nếu ngươi đau lòng sư muội, thì qua nói chuyện với nàng nhiều hơn.”
Nữ nhân ở loại chuyện này là khó giải thích nhất, hắn cũng không tiện nói nhiều. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Tống Sư Trúc không thật lòng thật ý với người khác như vậy, Lý Tùy Ngọc cũng sẽ không thật lòng đối đãi với nàng.
Tống Sư Trúc xốc lại tinh thần gật đầu, thấy Phong Hằng có rảnh dỗ nàng, liền muốn thừa dịp tối nay hắn rảnh rỗi định ra mấy chuyện này: “Ngày sinh thần một tuổi của Hỷ nhi, nhị thẩm và nương đều nói muốn mở tiệc chiêu đãi tân khách, ngươi trước nhìn xem danh sách tân khách mà ta đã nghĩ xong.”
Nàng nói xong liền đưa mấy tờ giấy đặt ở trên bàn bên cạnh qua, Phong Hằng lật qua lật lại, trong lòng đã có tính toán. Hầu như đều là đồng liêu hắn giao hảo trong Hàn Lâm viện nửa tháng qua. Mấy ngày nay hắn về nhà muộn, cũng ít nói chuyện với nàng về chuyện trong viện, Tống Sư Trúc lại có thể có nhiều tên người tinh chuẩn như vậy, nhất định là chạy tới xác nhận từng người với Tống Nhị Lang.
Tống Sư Trúc cảm thấy ánh mắt Phong Hằng có chút kỳ quái, hắn đột nhiên đưa tay sờ sờ gò má non mềm của nàng, lộ ra một nụ cười rất dịu dàng.
Tống Sư Trúc đột nhiên hiểu ý của hắn, nàng nháy mắt mấy cái, rất muốn nói cho hắn biết, đây là cái giá mà mấy ngày trước Tống Nhị Lang phải trả để cầu che chở, thật ra nàng cũng không phí bao nhiêu khí lực, nhưng nếu Phong Hằng đã cảm động như vậy, nàng cũng sẽ nghe lời mà tiếp nhận.
Gia đình có yên ổn, mới có thể thành công trong sự nghiệp.
Sự nghiệp gần đây của Phong Hằng quả thật rất không tệ.
Trong ngự thư phòng, hôm nay mặc dù không phải đến phiên Phong Hằng trực, nhưng Cao Ngọc Hành lại gọi hắn tới.
Sau giờ ngọ ngày xuân, xung quanh yên tĩnh dị thường.
Đại thái giám Trương Tòng lặng lẽ nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong, trong lòng thầm đếm một chút, Phong tu soạn đây là lần thứ mười ba từ tháng ba đến nay bị Hoàng Đế triệu kiến.
Bất quá nghĩ đến lai lịch Phong tu soạn, hắn cũng có thể hiểu được vì sao Hoàng Thượng tín nhiệm hắn như vậy. Tuy rằng Hoàng Thượng ở bên ngoài cực ít nhắc tới, nhưng theo quan hệ của Lý Thái Phó bên kia, hai người này thật sự là sư huynh đệ.
Trong triều nhiều quan viên như vậy, có ai có thể có quan hệ sâu xa với Hoàng Đế như vậy, cho dù Hoàng Thượng thể hiện rõ ràng một phen coi trọng và sủng ái của hắn đối với sư đệ, cũng có thể lý giải.
Đại thái giám nghĩ như thế nào, Phong Hằng không biết, nếu Cao Ngọc Hành muốn hoàn thành một chuyện, quả nhiên là Tam Lang liều mạng. Sáng sớm nay, bút lông trong tay hắn cũng chưa từng thay qua.
Cao Ngọc Hành nâng chén trà lên, nhớ tới mấy vị Các lão vừa rồi cùng nhau đến đây, trên mặt liền vui vẻ.
Chuyện tiết lộ đề thi lúc trước, vì để năm ngoái kết án, không biết Từ các lão đã làm thế nào. Tội danh của chuyện này cuối cùng rơi vào một đồng khảo quan nho nhỏ, đồng khảo quan kia có chút liên quan với Trương các lão, kết quả là Trương các lão chỉ kém một nước cờ, bị Từ các lão hại, đến nay vẫn ở nhà tu dưỡng.
Nội các bốn các lão thiếu một người, Cao Ngọc Hành cũng cao hứng một hồi, chỉ là ba người còn lại vẫn thủ kín không kẽ hở, sau khi cao hứng liền nghẹn khuất.
Nhưng hôm nay các lão tới từng người một, bịt mũi ở trước mặt hắn cho thấy cõi lòng, cho dù biết rõ bọn họ múa thái cực, Cao Ngọc Hành cũng thấy vui vẻ.
Hắn uống một ngụm trà, cười nói với Phong Hằng: “Trẫm là thiên tử, cho tới hôm nay mới có cảm giác hãnh diện.”
Phong Hằng nhìn trong phòng chỉ có hai người là hắn và Hoàng Thượng, liền nói: “Hoàng Thượng được thượng thiên cảnh báo, có thể tránh đi mầm tai vạ, về sau trong triều nhất định sẽ thái bình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cao Ngọc Hành thấy hắn mỉm cười, trong lời nói còn có vài tia chế nhạo, cũng thả lỏng, trên long bào ánh vàng lóng lánh, hắn duỗi cổ dưới ánh mặt trời, thở ra một hơi nói: “Cho nên để ông trời có thể vui vẻ, chúng ta cũng phải cố gắng hơn mới được.”
Nghĩ đến sáng sớm hôm nay triệu kiến Công bộ thượng thư cùng Hộ bộ thượng thư, hắn nhướng mày: “Trương thượng thư xảo trá nhất, lần nào muốn từ trong tay hắn móc ra thứ gì, trước tiên phải cãi cọ một phen mới được, trẫm hôm nay vẫn là lần đầu tiên ở trên người hắn cảm nhận được cái gì gọi là thông suốt.”
DTV
Phong Hằng cũng nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, mấy năm nay thiên hạ vẫn mưa thuận gió hoà, quốc khố coi như phong phú, nhưng Hoàng Thượng vẫn không thể nắm triều đình trong tay mình, đến mức làm gì thì vẫn phải cúi đầu trước Thượng thư, nhớ tới cũng thấy chua xót.
Hắn lắc đầu nói: “Hiện tại Hoàng Thượng muốn làm chính là đại sự dân sinh, nếu như Trương thượng thư ngăn cản, danh bất chính thì ngôn bất thuận, ở trên đầu sóng ngọn gió này, thanh danh cũng không dễ nghe lắm.”
“Ngụy quân tử thích mua danh chuộc tiếng, dù sao cũng tốt hơn hoàn toàn không biết xấu hổ.” Cao Ngọc Hành trào phúng vô cùng thẳng thắn, nếu không phải bọn họ bàn bạc một phen, nghĩ ra chuyện khắc chữ trên tảng đá kia, thì một số chuyện cũng không thể thuận lợi như vậy.
Cao Ngọc Hành nói: “Trận này ngươi vất vả chút, giúp trẫm định ra một số chương trình quan trọng, mau mau hạ ý chỉ..." Thời gian không đợi người. Bây giờ hắn đánh nội các một cái trở tay không kịp, đợi cho chiều hướng dư luận thay đổi, nội các liền sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cao Ngọc Hành có chút không thoải mái.
Phong Hằng nhìn sắc mặt của Thánh thượng, cũng không thể nói chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Nhưng mà trong lòng có ngọn nguồn chung quy mạnh hơn so với không có ngọn nguồn, hắn ở ngự tiền nghe nhìn, đối với người nhận ủy thác đến thăm dò, thái độ liền dị thường cường ngạnh. Cao Ngọc Hành thấy hắn như vậy, cũng cảm thấy thuận mắt.
Hắn cao hứng, nghe nói trưởng nữ Phong Hằng tổ chức tiệc tròn năm vào ngày mười tám tháng ba, còn cải trang đến Phong gia một chuyến, tặng một phần đại lễ, khiến mọi người thấy hắn sợ tới mức không dám thở mạnh.
Lúc đó Lý Tùy Ngọc sắp tiến cung, đặc biệt tới đây ăn uống, Lâm Anh cũng ở trên sân.
Lâm Anh đi cùng Lâm phu nhân đến đây, ở cùng một con ngõ, chuyện ở Lễ bộ phát đến Lâm gia nàng đã biết được vài ngày trước đó, ngay cả Điền phu nhân bên cạnh cũng tới cửa chúc mừng nàng, Tống Sư Trúc cũng chỉ có thể theo dòng người đến tặng phần lễ vật.
Có lẽ là bởi vì như thế, Lâm Anh mới vào lúc tiến cung bận rộn tới chúc mừng.
Nhưng Tống Sư Trúc thật sự không muốn để cho nàng nhặt được tiện nghi này. Hoàng Thượng vừa đến, nàng liền sai người dẫn hắn đến thư phòng của Phong Hằng ở ngoại viện, lại lặng lẽ thông báo cho Lý Tùy Ngọc, quán triệt triệt để tác phong của người ngoài.
Ngày đó sân trước sân sau nhà đều bày tiệc rượu, trên cơ bản nhận được thiệp mời đều vô cùng nhiều.
Đợi đến khi mọi người đã đông đủ, lễ tròn năm liền bắt đầu.
Sau đó Tống Sư Trúc thật đúng là có chút may mắn, thời gian Hoàng Đế tới không có trước khi bắt đầu lễ, nếu không tất cả chú mục của khuê nữ nhà mình đều sẽ bị người đoạt đi.
Chính đường sáng ngời, ở giữa có một cái bàn lớn bày rất nhiều vật dụng, như là con dấu, Nho Thích Đạo tam giáo kinh thư, bút mực giấy nghiên, bàn tính, tiền tệ, sổ sách, trang sức, hoa văn, phấn hoa, thức ăn, đồ chơi vân vân đều ở trên đó, bởi vì là tiểu cô nương, còn đem dụng cụ nấu ăn cùng thêu thùa các loại đều lấy ra.
Hỷ nhi ở trên bàn lắc lư đứng lên, tò mò nhìn đám người một cái, cái m.ô.n.g nhỏ của tiểu béo liền ngồi xuống bàn. Tống Sư Trúc còn sợ khuê nữ sẽ nhếch môi khóc lớn, ai biết tiểu cô nương cúi đầu xuống, hết sức thuần thục bắt lấy một con dấu cùng một quyển sách, sau đó liền ngẩng đầu cười khanh khách. Tống Sư Trúc nhìn bộ dáng đề khí lại thả lỏng của Hoa thị bên cạnh, liền biết nàng đã lén lút dạy cho khuê nữ nàng.
Thật ra nàng không quan tâm đến việc lấy Hỷ nhi được vật gì, loại nghi thức này chú ý đến một ý tưởng tốt lành, khuê nữ nàng bất kể bắt cái gì, muốn bày tỏ thiện ý đều có thể nói được.
Giống như những gì nàng nghĩ, các phu nhân và quan viên ở đây đều rất nịnh nọt, mọi người đều khen nàng là phu nhân đại phú đại quý.
Tống Sư Trúc nghe bên tai một mảnh tán dương, cũng rất cao hứng, sau khi thông báo kết quả cho tiền viện, liền để cho nhũ mẫu ôm khuê nữ xuống.
Triệu thị thấy đồ tôn nữ bắt thích hợp, vừa kết thúc, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Phùng thị, Lý cữu mẫu và dì Ngụy giúp Tống Sư Trúc chiêu đãi khách nhân.
Nói tóm lại, trên bàn tiệc mặc dù có một Lâm phu nhân được Tống Sư Trúc đối ứng, nhưng có Lâm Anh ở một bên cười tủm tỉm, Lâm phu nhân nén giận giống như bị người bóp cổ họng, bầu không khí vẫn rất nhẹ nhàng hài hòa.
Nhưng Khâu ma ma đột nhiên bước chân vội vàng tiến vào, sau đó Tống Sư Trúc hồi tưởng lại, lúc ấy nàng vừa nhìn thấy Khâu ma ma, mí mắt liền nhảy một cái.