Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 255



Thẳng đến khi ăn xong bữa sáng, Tống Sư Trúc vẫn không nhắc tới chuyện nằm mơ với Phong Hằng.

Ngoại trừ không muốn ảnh hưởng tâm tình đi làm ngày đầu tiên của hắn, bản thân nàng còn phải chỉnh lý đầu mối.

Tối hôm qua giày quan, quan bào đã chuẩn bị xong, quan bào màu xanh cùng mũ màu đen, vừa lên thân, Tống Sư Trúc liền khen một tiếng: “Thật là đẹp mắt!”

Phong Hằng liền cười cười.

Tống Sư Trúc lại đi hai vòng quanh hắn, quan bào làm nổi bật lên một loại khí độ uy nghiêm phu quân nhà mình khác với trước kia, càng thêm tuấn tú cao ngất.

Nàng rất vui vẻ, đột nhiên cũng có chút đồng tình, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy chục năm sau, Phong Hằng đều phải nửa đêm ba bốn giờ mặc bộ quần áo này.

Phong Hằng thấy Tống Sư Trúc cười vô cùng vui vẻ, liền chọc chọc lúm đồng tiền của nàng, hỏi: “Làm sao lại có vẻ mặt kỳ quái như vậy?”

Tống Sư Trúc không nói, lại nhìn một chút đồng hồ ở góc phòng, Phong Hằng cũng nhìn sang, miệng nói: “Nếu mệt, đừng chống đỡ, đi ngủ một giấc, nương không dậy sớm như vậy.”

“Ta không buồn ngủ.” Nàng tỉnh đã một hồi lâu, đầu óc loạn toàn bộ, vừa vặn dậy đổi tâm tình.

Phong Hằng nhìn kỹ nàng một chút, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cổ quái, hạ giọng hỏi: “Lại nằm mơ?”

Tống Sư Trúc khựng lại, mơ hồ gật đầu, ý bảo hắn đêm nay trở về rồi nói.

Phong Hằng rất muốn hỏi, nhưng thời gian đã không kịp, sau khi cho nàng một ánh mắt, liền vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi Phong Hằng rời đi, Tống Sư Trúc ở trong phòng có chút ngồi không yên, suy nghĩ một chút, trước tiên đi nhĩ phòng xem khuê nữ một chút.

Hoa thị đang cho Hỷ nhi bú, Tống Sư Trúc nhìn khuê nữ b.ú sữa rất hăng hái, bực bội trong lòng liền ít đi một chút, lại quan tâm Hoa thị một trận, nói vài câu nhàn thoại.

Hoa thị cố lấy dũng khí nói: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng cho ta, ở trong phủ có ăn có uống, ở còn tốt, còn có cái gì không quen. Cuộc sống này, tốt hơn thôn trưởng của chúng ta.”

Tống Sư Trúc gật đầu, trước đó nàng nghĩ qua năm mới sẽ từ đuổi nhũ mẫu, không nghĩ tới Hoa thị lại tới tìm nàng, nói một tràng, ý là nàng muốn đi theo lên Thượng Kinh.

Tống Sư Trúc lúc ấy nghe nàng nói lắp bắp, liền cảm thấy mình thật sự là yếu ớt, nàng cảm thấy cố thổ khó rời, nhưng Hoa thị lại không nghĩ như vậy, bởi vì tiền bạc Phong gia cho hậu hĩnh, nàng muốn ở Phong gia kiếm thêm chút bạc, về sau cho dù về nhà cuộc sống cũng tốt hơn... Hai bên liền lại ký thêm hai năm khế ước.

Không bao lâu, Hỷ nhi đã ăn xong sữa, Tống Sư Trúc ôm khuê nữ vào trong ngực, Hoa thị có lòng muốn nịnh nọt nàng, liền trêu Hỷ nhi gọi nàng nương, Tống Sư Trúc trong lòng có chuyện, chỉ là cười cười nhìn xem, không nghĩ tới Hỷ nhi thật sự kêu ra.

Tống Sư Trúc vừa nghe thấy Hỷ nhi miệng không rõ kêu lên nương, trái tim lập tức liền tan ra, nàng hôn một cái thật mạnh lên mặt khuê nữ, nhìn khuôn mặt tươi cười không buồn không lo của, không khỏi lại nhớ tới chuyện hạn hán năm nay.

Thật ra Tống Sư Trúc quan tâm hơn chuyện nạn hạn hán ở kinh thành, nhưng quan hệ giữa Cao Ngọc Hành và nhà bọn họ không giống nhau, hắn xui xẻo, Lý gia và nhà mình đều phải xui xẻo một trận.

Trong lúc nhất thời nàng nghĩ rất nhiều, mặc dù Cao Ngọc Hành đăng cơ đến nay không thấy có chính sách gì lợi ích dân, nhưng nếu y xảy ra chuyện, ngoại trừ tính tình Hoàng Đế đời tiếp theo không biết thế nào, trong triều bây giờ còn chưa có bất kỳ hoàng tử nào, sợ là triều Đại Khánh sẽ lâm vào nội đấu.

Mà Phong Hằng đã tiến vào con đường làm quan, lấy quan hệ của hắn và Lý gia, cùng Thiên Tử, nếu Hoàng Đế còn sống, không nhất định sẽ trọng dụng Phong Hằng, nếu hắn xảy ra chuyện, Phong Hằng về sau cũng không có ngày nổi danh.

Ngoài ra còn có Lý Vọng Tông, Lý Tùy Ngọc, Lý lão thái thái... Nghĩ đến những người này, Tống Sư Trúc thở ra một hơi thật sâu, cho dù không căn cứ vào lòng trung thành, nể tình sinh tử tồn vong của thân hữu nhà mình, Cao Ngọc Hành cũng tốt nhất có thể sống thật lâu thật lâu.

Một đầu khác, Phong Hằng còn đang suy nghĩ Tống Sư Trúc đến tột cùng mơ thấy cái gì.

Trong xe ngựa, Tống Nhị Lang và Lý Ngọc Ẩn đang trao đổi lời dặn dò của Tống Văn Sóc đêm qua, chỉ có Phong Hằng vẫn luôn không tập trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“... Bây giờ Hàn Lâm viện đang tu sách sử tiền triều, muội phu là tu soạn từ Lục phẩm, có lẽ sẽ đi giúp đỡ tu sử.” Tống Nhị Lang giảng giải cho Lý Ngọc Ẩn, lại nói, “Hai người chúng ta là thứ cát sĩ, chủ yếu là chiếu thư triều đình khởi thảo phát đi các nơi, thỉnh thoảng giảng giải kinh thư cho Hoàng Thượng, hạng mục phía sau rất nhiều người đều nhìn chằm chằm, chúng ta vẫn là đem thư pháp luyện tốt quan trọng hơn.”

Tống Nhị Lang nói xong, liền vỗ vỗ sau lưng Lý Ngọc Ẩn, ánh mắt nhìn về phía Phong Hằng có chút nghi vấn. Bộ dáng này của hắn không giống với đêm qua ở thư phòng, Tống Nhị Lang nghĩ nghĩ, đột nhiên lo lắng hắn sẽ xen vào chuyện phụ thân hắn nói.

Phong Hằng phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy ánh mắt Tống Nhị Lang. Hắn thở ra một hơi thật sâu, thê tử nói chuyện chỉ nói một nửa, thật sự là có chủ tâm muốn rèn luyện tính nhẫn nại của hắn.

DTV

Phong Hằng cảm thấy Tống Sư Trúc tra tấn người, kỳ thật Tống Sư Trúc cũng không dễ chịu.

Làm một vị đương gia chủ mẫu, cân nhắc mộng cảnh cứu vớt thương sinh không phải chức trách chủ yếu của nàng, quản lý việc nhà mới là công việc lớn nhất của nàng.

Sau khi trời sáng rõ, sự hỗn loạn vừa mới trở về kinh liền hiện ra.

Tùng quản sự sáng sớm ra vào chính phòng vài lần, đều là đang hỏi một ít chuyện nhỏ nhặt, bao gồm xe ngựa của Phong Hằng lên nha môn sau này nên an bài như thế nào, có phải hay không vẫn là để xe nhờ Tống gia sát vách hay không, trong nhà nhiều người như vậy, mua thức ăn cũng phải gia tăng rất nhiều chi tiêu, ý bảo số bạc nàng dùng trên sổ sách không đủ.

Có cái khác lúc xuất phát từ huyện Phong Hoa trời còn lạnh, đến kinh đã là ngày xuân, có phải nên làm thêm mấy bộ xuân trang hay không... Ăn, mặc, ở, đi lại, đủ loại chuyện loạn thất bát tao trong lúc nhất thời tất cả đều chồng chất ở trước mặt Tống Sư Trúc, đập đến nàng đầu váng mắt hoa.

Triệu thị đoán được bên này nàng sẽ bận đến mức thở không nổi, sáng sớm đã phái người tới, nói là hai ngày nay nàng đang bận rộn, nếu như lực không đủ, có thể đưa Hỷ nhi đến bên chỗ Triệu thị hỗ trợ chăm sóc, cũng đừng vội vàng qua thỉnh an.

Nếu là người khác, Tống Sư Trúc còn có thể cảm thấy có phải đang nói chuyện ẩn ý hay không, rơi xuống trên người Triệu thị, nàng liền theo ý nghĩa mặt chữ lý giải.

Tống Sư Trúc lần thứ tám đuổi Tùng quản sự xong, liền thở dài một hơi, cảm thấy rất khó chịu.

Loa Sư từ chái nhà phía tây trở về vừa vặn gặp được Tùng quản sự mặt mày hớn hở, trong lòng nàng nói thầm một tiếng, sau khi vào nhà không khỏi hỏi: “Sau này Tùng quản sự có phải là đại quản sự nhà chúng ta không?”

“Làm sao vậy?” Tống Sư Trúc đang cầm sổ sách hạch toán chi phí trên đường, cảm thấy những lời này của Loa Sư tựa hồ có ý khác, liền hỏi một câu.

“Tùy quản sự là một người bận rộn, trong trong ngoài ngoài đều nhìn hắn ra lệnh điều động nhân thủ, ngay cả Từ ma ma bên thái thái cũng đang hỏi chuyện này.” Loa Sư trêu ghẹo nói.

Nghe xong câu nói này của Loa Sư, Tống Sư Trúc đột nhiên tỉnh hồn lại.

Ước chừng là nàng vẫn muốn nhanh chóng làm xong chuyện này, buổi sáng Tùng quản sự có việc tìm nàng, nàng liền mau chóng xử lý, bất tri bất giác, việc trong nhà gần như đều nắm giữ trong tay hắn.

... Thật sự là bất kỳ người nào cũng không thể khinh thường.

Tống Sư Trúc bị người ta chơi tâm nhãn, tâm tình ngược lại còn tốt. Tùng quản sự mặc kệ trong bụng nghĩ cái gì, đối đãi với công việc luôn luôn nghiêm túc. Nàng hỏi: “Bách Nhi và Duy Nhi bên kia thật sự một bộ xuân trang cũng không có sao?”

Hai hài tử này thích ý hơn nàng nhiều, Tống Sư Trúc vốn còn muốn chờ Phong Hằng rảnh rỗi dẫn bọn họ ra ngoài dạo chơi, không ngờ người ta tự tìm được bạn chơi, Tống đại lang, Tống tam lang sáng sớm đã tới đón người ra ngoài.

Nghĩ đến Tống Sư Bách và Phong Duy đi dạo bên ngoài gần nửa ngày, Tống Sư Trúc dám khẳng định, hai tiểu tử này nhất định là sau khi đi dạo một vòng trên đường cái, ghét bỏ xiêm y mang từ trong huyện tới không phù hợp thời trang kinh thành, mới ở trước mặt nàng giở trò tâm nhãn.

Vừa rồi vì chuyện này mà Loa Sư được Tống Sư Trúc phái đi đông sương tìm hiểu.

Nàng che miệng cười nói: “Bách thiếu gia nói, nếu tiểu thư hỏi vấn đề này, liền bảo ta nói cho tiểu thư, nói là ngài ấy biết phu nhân nhà chúng ta để lại cho ngài không ít bạc, bảo ngài đừng quá keo kiệt với thân đệ đệ.”

Tống Sư Trúc yên lặng để sổ sách xuống, quyết định cắt xén tiền tiêu vặt tháng này của tiểu tử kia.

Trong phòng gió thổi làm giấy tuyên trên bàn vù vù rung động, Tống Sư Trúc tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi nửa ngày, đột nhiên cảm thấy không chỉ chuyện trang phục mùa xuân nên đề cập tới chương trình nghị sự, cũng đã đến lúc nên làm trang phục mùa hè rồi.

Hôm qua lúc đến Kinh Thành là chạng vạng tối, gió lạnh vù vù thổi, đông trang ở trên người vừa vặn, nhưng sáng sớm sau khi ấm lên, dù là có gió lớn thổi qua, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao.

Tống Sư Trúc trong lòng mang theo sự việc, khó tránh khỏi cảm thấy đây là dấu hiệu thời tiết khô hạn, ngày đêm đều có gió, không phải có một câu ngạn ngữ nông nghiệp gọi là "Ông trời thổi gió đêm" sao.