Tống Văn Thắng cố ý xụ mặt nói: “Nương ngươi nói cũng không sai, đã thành thân rồi, về sau cần phải ổn trọng một chút.”
Tống Sư Trúc ỷ có Tống lão thái thái ở đây: “Ta chỗ nào không ổn trọng, ta chỉ là nghĩ đến tổ mẫu thôi.” Oạch “Phụ thân thật sự là vừa mở miệng đã oan uổng người ta, nếu không phải nha môn còn chưa khai ấn, ta thật sự phải đi gõ trống kêu oan rồi.”
Tống Văn Thắng cười: “Đi đánh trống cũng vô dụng, Huyện lão gia giúp nương ngươi đấy.”
Tống Sư Trúc nhún vai: “Vậy bên ngoài chính là tháng sáu tuyết bay, ta c.h.ế.t oan rồi.”
“Gần sang năm mới, cái gì có c.h.ế.t hay không, nhanh đừng nói bậy.” Lý thị đau đầu với khuê nữ nói năng không lựa lời, đang muốn tiếp tục nói nàng, đoàn người Phong Hằng liền đi vào.
Mấy người ở bên ngoài đã sớm nghe được Tống Sư Trúc đang nói ba hoa, Lý thị vừa thấy ngoại tôn, trước mắt liền sáng ngời, tới đón Hỷ nhi. Tống Sư Trúc cực kỳ xa xỉ dùng da hồ ly hồng làm cho khuê nữ một bộ quần áo liền thân, ngoại tôn tròn xoe hai mắt, thân thể trắng nõn mềm mại rơi vào trong một mảnh lông xù, đáng yêu như gấu nhỏ.
Phùng thị thấy vậy cũng rất động tâm, cười nói: “Tẩu tẩu cũng đừng một mình độc chiếm Hỷ nhi.”
Ngay cả Tống lão thái thái cũng nói: “Hài tử này ăn mặc thật xinh đẹp.”
Nữ quyến trong phòng đều lấy mắt đi nhìn búp bê. Nam nhân khác với nữ nhân, tuy rằng cũng cảm thấy hài tử đáng yêu, nhưng cũng chỉ là nhìn vài lần mà thôi, Tống Văn Thắng sờ sờ râu, nói với hiền tế: “Trúc nhi có chút không biết giữ mồm giữ miệng, ngươi nên gánh vác nhiều hơn một chút.”
Phong Hằng nghĩ đến Tống Sư Trúc ngày thường hoạt bát, miệng lại nói: “Nương tử rất tốt, ở bên ngoài đoan trang thủ lễ, ở trong nhà dịu dàng hiền lương, nương ta rất thích nàng.”
Tống Nhị Lang nghe vậy khóe miệng co giật, cảm thấy Phong Hằng ở trước mặt trưởng bối có thể vặn vẹo sự thật như vậy, thật đúng là da mặt dày.
Tống Văn Thắng đối với câu trả lời của hắn hết sức hài lòng.
Bởi vì Phong Hằng hiểu chuyện, Tống Văn Thắng liền đại chưởng vồ một cái, dẫn hắn đến tiền viện nói chuyện, cũng là muốn lưu không gian lại cho các nữ quyến. Người vừa đi, Tống Sư Trúc liền giành nói trước: “Phu quân đã nói với nương hắn rồi, lúc này ta có thể ở đây đến nguyên tiêu.”
Tống lão thái thái nghĩ đến việc sắp phải ly biệt, trong lòng thở dài một hơi, cười nói: “Vậy cũng tốt, về nhà ở mấy ngày, để phụ mẫu ngươi đều thương ngươi thật tốt.”
Tống Sư Trúc chân thành nói: “Còn tổ mẫu và nhị thẩm nữa.”
Tống lão thái thái sờ mặt của nàng, ánh mắt ấm áp cười cười.
Khuê nữ Quy Trữ Yến, Lý thị sớm mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị. Dù là như thế, cũng không nghĩ tới phu quân sẽ say thành như vậy.
Bên trong Bách Thụy hiên. Tống Văn Thắng đi theo hiền tế uống rượu cả buổi chiều, uống đến mức toàn thân đều là mùi rượu. Trước khi Lý thị tới, hắn đã ngủ nửa canh giờ, đặc biệt sai người đi gọi thê tử muộn hơn một chút.
Lý thị đẩy cửa ra, hắn liền tỉnh táo lại. Tống Văn Thắng ngồi dậy, hà một hơi ở trên bàn tay, lại cúi đầu ngửi ngửi, cười với thê tử nói: “Hôm nay vui vẻ, uống thêm mấy chén.”
Lý thị ngược lại không tức giận, từ ngày hôm trước Tống Sư Trúc tới bái lễ, ban đêm Tống Văn Thắng vẫn than thở, nhắc tới chuyện khuê nữ năm sau muốn lên kinh, hôm nay tuy rằng sắc mặt ôn nhu với Tống Sư Trúc, nhưng trong lòng không biết lo lắng thế nào.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, dùng khăn tay giúp phu quân lau mặt, nói: “Trong kinh có nhị đệ giúp chúng ta chiếu cố Trúc nhi, hiền tế cũng là người đáng tin cậy, ngươi đừng quan tâm.”
Tống Văn Thắng tiếc nuối nói: “Sao có thể không quan tâm chứ.” Hôm nay hắn cũng giao phó nhi tử của mình.
Lý thị ngược lại không nghĩ tới chuyện này, Tống Nhị Lang lúc trước từng đề cập muốn mang đường đệ lên kinh, chỉ là bị Tống Văn Thắng phủ quyết, nàng nói: “Sao đột nhiên đồng ý?”
Tống Văn Thắng nằm ở trên giường cười cười, đây đương nhiên là có nguyên nhân.
Năng lực của khuê nữ nhà hắn, cộng thêm thiên phú tính toán và cải cách ân khoa lần này, ba người này trúng Kim Bảng, trong lòng Tống Văn Thắng có một loại suy đoán quỷ dị.
Sự thật hiền tế bái Thái Phó đương triều làm thầy nằm ngoài dự đoán của hắn, không đề cập tới nữa, nhưng Tống Nhị Lang và Lý Ngọc Ẩn căn bản không đạt được tiêu chuẩn một kích liền trúng. Điểm ấy Tống Văn Thắng vẫn là biết rõ.
Tống Văn Thắng mặc dù không có đối chứng với khuê nữ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, kỳ thật cũng rất muốn cho nhi tử đi đường tắt. Nhưng chuyện này thê tử nói vô dụng, trong lòng Tống Văn Thắng luôn có một loại cảm giác khuê nữ của hắn không chủ động đề cập, chuyện này liền không thành được... Đừng nói hắn mê tín, ở trên người khuê nữ của hắn không mê tín không được. Hôm nay trên bàn rượu của hiền tế đã nói rõ, hắn thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý thị cũng không nghĩ tới Tống Văn Thắng là nghĩ như vậy, nàng nói: “Không phải ngươi luôn cảm thấy Bách Nhi không có định tính, ở bên ngoài không có ngươi sẽ đắc ý quên mình sao?”
Tống Văn Thắng nói: “Hài tử bị cột vào người, cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn.”
Lý thị nghe hắn nhắc tới nuôi hài tử như dê không bằng nuôi như sói, liền cũng nuốt xuống lời phản đối. Tống Văn Thắng an ủi thê tử: “Chúng ta phía trước đều là vì hài tử mà sống, về sau chúng ta sống qua ngày, chờ ta nghỉ, dẫn ngươi cùng nương ra bên ngoài đi dạo nhiều một chút, thời gian rất dài, chúng ta cũng cần có cuộc sống của mình a.”
Hắn trấn an Lý thị vài câu, Lý thị là nương, sao có thể bị khuyên mấy câu như vậy mà buông lỏng, chỉ là nàng cảm thấy Tống Văn Thắng khẳng định còn không dễ chịu hơn so với nàng, liền nói: “Bách Nhi còn chưa đi đâu, ngươi đã nghĩ đến sau này rồi.”
Tống Văn Thắng hừ một tiếng: “Tiểu tử kia phiền phức không chịu được, lúc này mới thi được bậc Giáp, cái đuôi đã vểnh lên rồi, phải để hắn ra ngoài nhìn xem, mới biết được cái gì gọi là người giỏi hơn người, thiên ngoại hữu thiên.”
Lý thị thấy Tống Văn Thắng vừa nhắc tới nhi tử liền tràn đầy sức sống, liền cười cười.
Tống Văn Thắng đột nhiên cười nói: “Thật ra hiền tế cũng rất không tệ.”
DTV
Lý thị liếc hắn một cái, không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói loại lời này.
Tống Văn Thắng lại không nói tỉ mỉ, trong miệng hắn ngâm nga tiểu khúc, nghĩ đến lời Phong Hằng nói với hắn hôm nay ở trong thư phòng. Tuy rằng đại thế trong kinh gì đó, nhất thời sẽ không ảnh hưởng đến tình thế địa phương, nhưng biết Hoàng Thượng đã nhẫn nại với lão thần đến giới hạn, muốn nâng đỡ quan viên phương bắc, có một số cấp trên đến từ phía nam, hắn liền không cần phải nhịn nhục như vậy nữa.
Lý thị thấy Tống Văn Thắng lẩm bẩm trong miệng, lập tức lại ngáy khò khò, sau khi dặn dò nha hoàn ma ma chăm sóc hắn, nàng liền tự mình đi vào phòng khuê nữ. Tống Sư Trúc luôn luôn là người không giữ được lời trong lòng, nếu hiền tế đề cập qua muốn dẫn Bách Nhi lên kinh, buổi chiều khẳng định nàng đã sớm nói rồi.
Tống Sư Trúc không biết phụ mẫu nàng đang nói cái gì trong phòng.
Nàng ở khuê phòng nhà nương đẻ là phòng lúc nàng chưa gả. Tống Sư Trúc nhìn đủ loại đồ dùng quen thuộc trong phòng, thật sự là vô cùng hoài niệm. Nàng nói với Loa Sư: “Trước kia ta thích nhất nghỉ ngơi ở trên chiếc giường bên kia, ô cửa sổ bên kia có thể nhìn thấy phong cảnh trong sân.”
Loa Sư nói: “Lúc ấy lão gia vì tiểu thư, còn trồng một gốc cây quế dưới cửa sổ.”
Tống Sư Trúc cũng nhìn thấy cây kia, trước kia mỗi một năm, mùa thu hoa quế nở, nàng sẽ mang theo Loa Sư ra ngoài nhặt hoa quế, hoa quế có thể có thật nhiều tác dụng, làm trà, điểm tâm, túi thơm, thậm chí nàng còn thử dùng hoa quế làm son môi.
Lúc đó thật tốt a.
Mặc dù sau khi thành thân cũng tốt như vậy, Tống Sư Trúc vẫn rất hoài niệm thời gian lúc trước.
Hỷ nhi a a, hai bàn tay tròn vo vung tới, cắt đứt hồi ức của Tống Sư Trúc, nàng đau đầu nói: “Ngươi tiểu quỷ gây sự.”
Loa Sư mỉm cười: “Đại cô nương đây là đang trút giận cho cô gia.”
Bị nha hoàn nói như vậy, Tống Sư Trúc cũng nhớ tới cảnh tượng lúc vừa rồi tiễn Phong Hằng đi, dù sao cũng là phu quân nhà mình, nàng vẫn có một chút không nỡ. Nhưng Phong Hằng thoáng cái liền nhìn ra tâm ý chân thật dưới khuôn mặt tươi cười của nàng.
Nàng sờ sờ đầu bị gõ vài cái, lại nhìn khuê nữ mũm mĩm, đột nhiên vươn một ngón tay chọc khuê nữ nằm ở trên giường: “Phụ thân ngươi thật là một người xấu.”
Hỷ nhi làm như bất ngờ, nằm ngửa ngây ngốc một chút, dùng sức kêu nàng, nàng không khỏi nói: “Ngươi tiểu ngu ngốc, nhũ mẫu dạy ngươi hơn nửa tháng, ngươi bây giờ lại còn không biết gọi nương.”
Tống Sư Trúc nhớ lại năm đó Bách Nhi biết nói lúc nào, đột nhiên có chút lo lắng, khuê nữ của nàng có phải không thông minh hay không.
Lúc này Hỷ nhi hì hục gắng sức xoay người ngồi dậy, Tống Sư Trúc nghĩ đến chuyện, vô ý thức, lại chọc ngã khuê nữ, Hỷ nhi tựa hồ cảm thấy Tống Sư Trúc chơi với mình, nhếch môi, lộ ra bốn cây răng giống như hạt gạo cười đến vô cùng vui sướng.
Loa Sư nhìn một màn này, cười nói: “Tính tình cô nương nhà chúng ta thật đúng là tốt.”
Tống Sư Trúc nghĩ đến chuyện hôm nay, lại tiếp một câu: “Trưởng bối duyên phận cũng rất tốt.”
Lý thị vén rèm đi vào, chợt nghe thấy khuê nữ nói những lời này, buồn cười nói: “Còn đang ghen với khuê nữ nhà mình, có người làm nương như ngươi sao.”
Tống Sư Trúc vui vẻ: “Có người làm nương như người, thì ta làm nương như vậy.”
Lý thị vừa rồi bị phu quân nhắc tới chuyện khiến cho trong lòng rối loạn, lúc này thấy khuê nữ tinh thần tốt như vậy, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút.