Cái lời lẽ cưỡng từ đoạt lý này, Phong nhị thúc lại ho khan một tiếng, Phong nhị thái thái lại không quan tâm, nhi tử là nàng ta sinh ra, ai ghét bỏ cũng không được.
Nhưng sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, nàng vẫn không đưa nhi tử về phòng riêng, mà đặt hai hài tử ở một chỗ để nhũ mẫu chăm sóc.
Tống Sư Trúc nhìn khuê nữ vừa thấy tiểu hài tử liền kéo không thả, cũng yên tâm, khuê nữ khẳng định không thiệt thòi. Ngược lại là Phong nhị thái thái, nhìn tiểu điệt nữ có khí lực thật lớn, lo lắng dặn dò vài câu, lúc này mới đi theo Triệu thị chơi bài.
Một bàn nam, một bàn nữ, bàn nam nhân kia nói xong liền nhấc lên đồng hồ quả lắc của Hoàng thị. Phong Duy biết rõ ràng chuyện này nhất, sau kỳ nghỉ đông thư viện, y và Tống Sư Bách đều đến chỗ Hoàng thị hỗ trợ, đưa một ít thành quả nghiên cứu vào ngày hai mươi chín tháng chạp. Hoàng thị liền phân phó người đi chỗ thợ mộc đặt làm linh kiện mới, ước chừng năm sau sẽ biết có thể thành công hay không.
Phong nhị thúc cảm thấy hết sức hứng thú với đồng hồ, Hoàng thị liền sai người chuyển đồ tới, sau đó tất cả nam nhân đều vây quanh trong chính đường không tiến vào.
Phong nhị thái thái vốn cũng rất ngạc nhiên, nhưng nghe nói thứ này là Hoàng thị làm ra, liền có chút lẩm bẩm, nàng ta còn nhớ rõ năm trước Hoàng thị vẫn là một bộ dáng tiểu tức phụ, sao lại trở nên lợi hại như vậy.
Triệu thị vỗ xong bài, cười nói: “Lúc trước Hằng nhi vẽ bản vẽ cho Duy Nhi, Linh Nương cảm thấy thú vị, liền tiếp nhận để người ta làm linh kiện, tự mình làm ra.”
Phong nhị thái thái còn muốn đặt câu hỏi, Tống Sư Trúc ở bên cạnh đúng lúc đưa cho nàng một lá bài, Phong nhị thái thái lập tức vui vẻ: “Đêm nay rốt cuộc đến phiên ta thắng.” Nói đến cũng kỳ quái, từ lúc nãy đến giờ người thắng vẫn là Tống Sư Trúc, Phong nhị thái thái không tin nàng đổi vị trí mấy lần, sự thật chứng minh người ta vận khí tốt.
Hoàng thị liếc mắt nhìn Tống Sư Trúc, thầm nghĩ, nhị thẩm nói lời này quá sớm, sau khi tiếp xúc gần gũi, mới phát hiện hàm nghĩa chân chính của câu nói vận khí tới muốn ngăn cũng không được này, quả thực là nàng ăn gian cũng không thắng được. Nhớ tới năm trước Tống Sư Trúc ăn lô hàng kia, Hoàng thị cũng có chút cảm thán.
Lúc Phong Nhị phu nhân nghe được bên ngoài liên tiếp tiếng pháo nổ, thật sự là thở phào nhẹ nhõm, lập tức tuyên bố không đánh nữa.
Tống Sư Trúc nhìn thoáng qua vẻ mặt của nàng, lại nhìn hộp tiền đồng đầy ắp trước mặt mình, cũng rất bất đắc dĩ, lúc đánh được một nửa, nàng thật ra đã muốn để Phong Ngọc Kiều thay thế, nhưng Phong nhị thái thái kiên quyết tỏ vẻ không thắng tiền của khuê nữ, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đánh tiếp.
Nói lời thật lòng, kỳ thật nàng rất muốn thua mấy lần, nếu không phải sau lưng có nha hoàn vẫn luôn chuẩn bị thêm trà rót nước nhìn mặt bài, nàng nhất định sẽ cố ý thua. Tóm lại luôn thắng về sau sẽ không có người chơi với nàng.
Tóm lại tối nay Tống Sư Trúc đại sát tam phương, Triệu thị, nhị phòng hai trưởng bối còn phát cho tất cả mọi người bạc mừng tuổi, người nhiều nhất chính là nàng.
Thứ hai hẳn là khuê nữ của nàng, bối phận nhỏ, nhận được một vòng hầu bao, ngay cả Phong Hoài còn ở trong n.g.ự.c nhũ mẫu cũng bị cắt thịt lấy máu.
Tống Sư Trúc chạm vào túi tiền phồng lên của mình, nhất thời cảm thấy, nếu như sang năm hai phu phụ đại ca còn không có hài tử, lúc thu tiền mừng tuổi, còn phải là khuê nữ của nàng xưng vương xưng bá.
Ban đêm sau khi trở về phòng, Tống Sư Trúc vui rạo rực đếm bạc mình thắng một lần, lại đơn độc đem thỏi vàng thỏi bạc khuê nữ thu được bỏ vào trong hộp gỗ đàn hương đen đã sớm chuẩn bị xong. Khóa trường mệnh là do Nhị thái thái cho, cả đôi đều rỗng ruột, nhưng với giá vàng bạc trong huyện, cũng rất không tệ rồi.
Phong Hằng thấy dáng vẻ trịnh trọng của nàng, buồn cười vỗ vỗ nàng, nói: “Ngươi làm cái này, cũng quá lao tâm lao lực.”
Tiền mừng tuổi của một hài tử cũng phải giữ lại riêng.
Tống Sư Trúc rất nghiêm túc nói: “Nhất định phải làm như vậy, từ nhỏ đã có ý muốn bồi dưỡng khuê nữ tiết kiệm tiền, sau này gặp phải việc khó, chính mình có thể lấy tiền ra dùng.”
Đối với mặt mày nghiêm túc của nàng, Phong Hằng nhất thời nhịn không được hạ xuống một nụ hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: “Có chúng ta ở đây, làm sao có thể để Hỷ nhi gặp phải việc khó.”
Tống Sư Trúc nghĩ thầm, trên đời này có rất nhiều chuyện đều là biến hóa khó lường, ví dụ ngay ở trước mắt, Mộ Thanh Uyển từ nhỏ cũng là lớn lên trong phú quý, một khi phụ thân mất liền gặp nạn.
Nhớ tới chuyện này, Tống Sư Trúc quyết định phải bồi dưỡng năng lực tự lập của khuê nữ thật tốt, cho dù sau này vận khí kém một chút, cũng có thể sống thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi làm xong việc cất tiền, chính là mùng một Tết. Thời đại này khí tức ăn tết cực đậm, nhà giàu từ năm mới đến mười lăm tháng giêng, hầu như ngày nào cũng có chuyện phải làm.
Vì có thể có đủ thể lực đi ra ngoài chúc tết, đêm qua trước khi ngủ tuy rằng không khí ấm áp thoải mái, Tống Sư Trúc vẫn là kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Phong Hằng, một đêm nghỉ ngơi lấy lại sức, sáng sớm quả nhiên mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Năm ngoái bên ngoài không tính, đây là năm đầu tiên Tống Sư Trúc ở Phong gia đón năm mới, tất cả mọi người trong Phong gia tề tụ trong Khánh Vân viện chúc tết Triệu thị, lại vái nhau, đều là lời may mắn không ngừng.
Tống Sư Trúc ngồi trong Khánh Vân viện nhìn một vòng, mọi người rất nể tình, trên người đều mặc áo khoác da, kiểu dáng áo da giống y phục bình thường, đương nhiên mặc ở trên người cũng có phân cao thấp.
Ánh mắt Tống Sư Trúc thỉnh thoảng lại di chuyển qua người phu quân nhà mình, chỉ cảm thấy nụ cười như gió xuân nơi khóe miệng càng thêm sâu, khẳng định phát giác được ánh mắt của nàng. Nhưng nghĩ đến đêm qua Phong Hằng Cầu Hoan bị cự tuyệt mà từ bỏ, nàng liền yên lặng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Phong nhị thái thái hôm qua tuy suýt nữa thua sạch sẽ, nhưng tinh thần cũng rất tốt, sau khi nhận qua lễ tiết của bọn tiểu bối, còn lôi kéo Tống Sư Trúc muốn tái chiến mười tám vòng. Nàng vô cùng có lòng tin nói: “Qua năm xui xẻo liền tan, ta cũng không tin một hồi ta đều không thắng được.”
Đối với việc tin tưởng mười phần Phong Nhị phu nhân, Tống Sư Trúc không muốn tạo thành tổn thương tinh thần cho nàng quá lớn, nhanh chóng để hạ nhân đem tộc nhân vãn bối chúc tết đều thả vào. Đám hài tử nói chuyện Cát Tường mồm mép lanh lẹ, Tống Sư Trúc đưa tiền mừng tuổi cho đồ ăn vặt, cho cực kỳ sảng khoái.
... Chủ yếu là vì có những người này ở trong phòng, Tống Sư Trúc liền lấy cớ này không đi đả kích lòng tự trọng của Phong nhị thái thái.
Nhưng mà tết đến, bài bạc là chuyện vui, Nhị thái thái lại càng đánh càng hăng, c.h.ế.t sống không tin mình năm nay tài vận không tốt, Tống Sư Trúc lại thắng mấy ván, khiến Phong Nhị thái thái thua đến mức gọi thẳng là không có thiên lý.
Tết là ngày khiến người ta vui vẻ, ngoại trừ ra ngoài chúc tết, ăn tiệc uống rượu, trong huyện còn có một chuyện khác khiến người ta vui vẻ.
Tống gia và Phong gia hợp tác dựng sân khấu kịch, bỏ tiền mời một gánh hát từ huyện khác về. Từ mùng một tết diễn đến mùng năm, dân chúng tới xem kịch ngày ngày nối liền không dứt.
Phong nhị thái thái thua rối tinh rối mù, liền xúi giục Triệu thị ra ngoài xem kịch, Tống Sư Trúc không thích xem kịch, nhưng mấy năm nay tiết mục giải trí không nhiều lắm, lại là nhà mình tài trợ gánh hát, nàng cũng chỉ qua loa xem.
Bên ngoài trời lạnh, sân khấu dựng ở cửa huyện nha, một chút xe ngựa liền thấy tuyết trắng đè lên cành cây, nhưng trước sân khấu lại là một cảnh tượng khí thế ngất trời.
Tống Sư Trúc không dẫn khuê nữ ra ngoài, nàng tìm được vị trí nhà mình ở hàng đầu tiên, vừa ngồi xuống, đã có một đống lớn hài tử trong tộc chạy tới tìm nàng đòi kẹo.
Đợi đến sau khi một đợt hài tử này rời đi, Triệu thị liền cười nói: “Ngươi phát kẹo nhanh nhẹn như vậy, lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ lại tới.”
Phong nhị thái thái từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo giấy bóc vỏ: “Đừng nói những hài tử kia cách một canh giờ liền tới một lần, ta cũng thích kẹo này.”
Tống Sư Trúc cười: “Cũng là trong nhà nuôi một con bò, mới có thể làm ra nhiều kẹo sữa bò như vậy.”
Hoàng thị hiếu kỳ hỏi: “Ta cũng từng ăn kẹo sữa bò bán trong huyện, mùi vị không nồng đậm như vậy, đây có phải có bí phương gì không?” Những kẹo sữa bò Tống Sư Trúc làm kia đều đưa một ít cho mỗi người trong nhà, Hoàng thị cũng ăn không ít.
Tống Sư Trúc do dự một chút. Hoàng thị săn sóc nói: “Nếu không tiện nói, coi như ta chưa hỏi.” Nàng nghe nói đại hộ nhân gia đều có bí mật bất truyền của mình. Tống gia ở bản huyện trăm năm không suy, trong tay khẳng định cũng có rất nhiều thứ tốt.
DTV
Tống Sư Trúc cười: “Không có gì khó nói, mua ở cửa hàng bên ngoài chung quy không bằng tự nhà mình làm, ta bảo người cho nhiều đường cùng sữa bò, tư vị tự nhiên không giống nhau.”
Năm nay phòng bếp làm đồ ăn tết không đủ người, Tống Sư Trúc cũng sắp xếp đầu trù nương trong viện hồi môn của nàng qua đó.
Nàng không ngờ được trù nương lại làm ra một đống kẹo sữa bò. Nói đến cách làm kẹo sữa bò là nàng tự mình nghĩ ra khi còn nhỏ. Cách làm của kẹo sữa bò này không mới lạ, chủ yếu là trong nước đường phải thêm bơ, vị đường mới đủ thơm. Tống Sư Trúc không phải sợ Hoàng thị biết bên trong có bơ, sẽ liên tưởng đến những thứ khác... Cho nên vẫn giấu diếm đi.