Phong Hằng cho rằng Tống Sư Trúc sợ tiếp xúc với đại tẩu nên mới để hắn truyền lời, liền đồng ý.
Tống Sư Trúc cũng không phải không muốn giao lưu với Hoàng thị, nàng vẫn có chút tò mò với Hoàng thị. Nhưng kinh nghiệm của vô số tiền bối xuyên không nói cho nàng biết, nhận nhau với đồng hương sẽ chỉ là kết cục xấu nhất.
Nàng bây giờ gia đình mỹ mãn, khắp nơi thuận ý, thực sự không muốn làm cho mình mấy cái phiền não dư thừa.
Thật ra suy nghĩ thêm một chút, thật ra tẩu tẩu này cũng coi như người tài ba, có thể khiến Đồng hồ báo thức xuất hiện ở thời đại này, Tống Sư Trúc cũng nhìn mà ao ước.
Phong Duy lúc này từ thư viện trở về là vì chuyện ở riêng, sau khi ý thức được mình không thể thuyết phục được hai ca ca, liền vô cùng buồn bực trở về thư viện. Trước khi đi, Tống Sư Bách vụng trộm chạy tới nói với Tống Sư Trúc, Thận đại ca dặn dò bọn họ đối với chuyện này giữ kín như bưng, Tống Sư Trúc chỉ là nhẹ gật đầu, bảo hắn làm theo.
Mấy ngày sau đó, Tống Sư Trúc cực ít khi gặp lại Hoàng thị.
Tháng chạp nhiều chuyện, Hoàng thị lo liệu lễ mừng năm mới năm thứ hai, vốn không thuần thục, còn định đổi đồng hồ thời gian trên đồng hồ quả lắc, rảnh rỗi thì ở trong phòng, tranh đoạt từng giây như vậy, bóng người cũng hiếm thấy.
Tống Sư Trúc có chút bội phục sự dẻo dai của nàng, với bản thân Tống Sư Trúc mà nói, nàng đã trải qua hai đời, mặc dù tuổi tác cũng không lớn, nhưng trên người người trưởng thành luôn có chút thói quen tư duy thâm căn cố đế khó có thể thay đổi, nàng cảm thấy Hoàng thị hẳn là cũng không khác nàng lắm, trong quá trình cải tạo đồng hồ báo thức hẳn là sẽ đi rất nhiều đường vòng. Điểm này vẫn là tiểu thiếu niên tương đối có ưu thế.
Bởi vì Hoàng thị quá bận rộn, Phong Thận liền tới thương lượng với bọn họ, để Tống Sư Trúc tiếp nhận xử lý việc năm mới.
Trong Tả Viện, Tống Sư Trúc nghe xong thỉnh cầu của Phong Thận, ngược lại nguyện ý hỗ trợ, chỉ là chọn mua hàng tết, các nơi đi hành lễ, còn có thu chi kết toán của các sản nghiệp quanh năm suốt tháng các nơi trong nhà vân vân, đều là cùng một nhịp thở với tiền bạc. Đang lúc phân gia, nàng không coi mình là người ngoài như vậy, có phải không tốt hay không.
Phong Thận nghe Tống Sư Trúc lo lắng, trên mặt chợt lóe qua ý cười, hắn nói: “Nếu đệ muội đồng ý lấy tiền trong công, ta ngược lại là yên tâm.” Hắn vốn cảm thấy bạc đãi nhị đệ ở chuyện phân gia.
Tống Sư Trúc cùng đại bá tử cực ít ở chung, lúc này vừa thấy, đột nhiên cảm nhận được mị lực của hắn. Phong Thận rất ít cười, sắc mặt khi bất động như núi có một loại hương vị lãnh đạm, khi khóe miệng hơi nhếch lên, lại là một loại lịch sự tao nhã khác. Lúc này nhìn nàng ánh mắt thập phần ôn hòa, tướng mạo cùng khí chất hợp nhau lại càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, lại mang theo từng tia ôn nhuận, làm cho người ta hoàn toàn không để ý đến quải trượng bên cạnh hắn, trong lúc lơ đãng liền nhìn mê mẩn.
Sau khi Phong Thận đi, tay Tống Sư Trúc đột nhiên bị một bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy. Phong Hằng nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, mang theo một chút bất mãn.
Tống Sư Trúc chớp chớp mắt, nói: “Đại ca đối xử với mọi người rất chân thành, nếu như từ nhỏ ta có một ca ca như vậy thì tốt rồi.”
Phong Hằng mỉm cười, Tống Sư Trúc còn tưởng chuyện này đã qua, không ngờ giữa trưa ngày đó, nàng vội vàng tiếp nhận sổ sách bên Hoàng thị không có thời gian ăn cơm trưa, khi trở về Phong Hằng lại mang lên một bàn đồ chua, sườn xào chua, củ cải xào sợi, đậu phộng ngâm dấm, lấy ghen làm chủ đề... truyền đạt thật sâu tâm tình của mình.
…
Màn đêm buông xuống, Tống Sư Trúc bị phu quân hai tay hai chân quấn ôm vào trong ngực.
Nàng bị Phong Hằng ăn dấm từ đầu tới đuôi gặm một lần, vốn đã vô lực động đậy, người này còn rất có hứng thú hôn má nàng, thấp giọng nói chuyện bên tai nàng.
Lỗ tai xưa nay là điểm mẫn cảm của Tống Sư Trúc. Cả người nàng tê dại, có chút chống đỡ không được, muốn bảo hắn đừng quậy nữa, nhưng động tác của Phong Hằng mập mờ, đề tài lại nghiêm túc, đều là quay chung quanh hắn gần đây đi theo phía sau Phong Thận nhìn cảm ngộ xử lý gia nghiệp của đại ca hắn.
Tống Sư Trúc cũng biết mấy ngày nay khi đại bá tử ở nhà tiếp kiến chưởng quỹ cửa hàng, Phong Hằng đều sẽ ở một bên nghe bọn họ thương lượng kinh doanh như thế nào. Đây là suy nghĩ cho nhà nhỏ của bọn họ, liền miễn cưỡng nhịn hắn quấy rầy.
Chỉ là khi nàng đang buồn ngủ, hắn đột nhiên ở bên tai nàng ném ra một câu nói: “Đại ca chỉ đẹp như vậy thôi sao?”
Thanh âm kia và hơi nóng thông qua lỗ tai, thoáng cái đã tiến vào trong lòng nàng.
Tống Sư Trúc vô thức nói một câu: “Đương nhiên là ngươi đẹp mắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong câu đó, nàng đột nhiên tỉnh táo lại một chút, vì chứng minh lời nói của mình, nàng xoay người hôn lên cằm Phong Hằng, dùng giọng điệu ngạc nhiên vui mừng nói: “Phu quân tuấn mỹ hơn người, trong một trăm Trạng Nguyên, cũng không có một ai tuấn tú như phu quân. Nhiều người trong huyện đều nói Tống gia tuệ nhãn biết châu. Nương ta đã nói nếu Hỷ nhi có thể giống ngươi nhiều hơn một chút, về sau gả cho người ta khẳng định không cần lo lắng.”
Tống Sư Trúc không tiếc lời hay, trong giọng điệu mang theo một ít than thở mình nhặt được tiện nghi lớn, rốt cuộc dỗ được Phong Hằng mặt mày hòa hoãn xuống.
Phong Hằng cảm thụ được sự nhiệt tình của thê tử, trong lòng xác thực thoải mái hơn nhiều. Coi như hắn tôn kính đại ca nhà mình, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý nhìn thê tử vì phong thái ca ca hoa mắt thần mê.
Hắn cắn một cái vào lỗ tai của nàng, nói: “Miệng ngọt quá, lúc này trước hết bỏ qua cho ngươi.”
Lỗ tai Tống Sư Trúc run lên, thực sự không còn khí lực so đo với hắn. Phong Hằng đổ bình dấm chua xuống thực sự không dễ dỗ, thấy tốt thì thu lại mới là lẽ phải.
Phong Hằng nhìn mặt Tống Sư Trúc ửng đỏ, cổ cũng mang theo từng tia màu hồng nhạt, vuốt tóc nàng, cười nói: “Không đùa ngươi nữa, đại ca không phải đã đưa hết sổ sách cho ngươi rồi sao, hai ngày nay ngươi đưa đến thư phòng, ta cũng lật xem một chút. Khi đại ca tuần tra cửa hàng, ta cũng sẽ đi theo.”
Hắn tương lai ba năm đều phải ở Hàn Lâm viện. Hàn Lâm viện tuy thanh quý, nhưng cũng là nha môn. Đãi ngộ như thế nào, Phong Hằng không ôm hy vọng, vì thế cũng là thật tâm thật ý muốn lên kế hoạch một phen, tăng thêm mấy nguồn thu nhập cho gia đình.
Tống Sư Trúc hôn hắn một cái: “Chuyện bên ngoài của ngươi đã tốt lên chưa?”
Nhà là của hai người, nam nhân nguyện ý phí nhiều tâm tư, Tống Sư Trúc cũng sẽ không đả kích nhiệt tình của hắn.
Nàng cũng đang có chút lo lắng, chuyện phân gia trước đó quá mức đột nhiên, gần đây người gác cổng đưa tới rất nhiều thiếp mời, Phong Hằng cũng không rảnh đi xem, kéo dài quá lâu, đắc tội người sẽ không tốt.
Phong Hằng cũng không cảm thấy nhiều chuyện, kế tiếp ngoại trừ nghi thức lập bia và lập nhà, bên này của hắn trên cơ bản không có chuyện gì lớn, những thiếp mời kia cũng chỉ chọn một ít tiếp kiến là đủ rồi.
DTV
Hắn từng nói với Tống Sư Trúc, tổ chức gia yến, Nhạc gia cũng bái phỏng, mà Chu Sơn Trưởng đối với hắn ân tình rất sâu, đi ra ngoài thăm người thân còn chưa trở lại, bạn tốt đồng môn ngày xưa phần lớn bận thi năm ở học viện, Phong Hằng đến bây giờ, cuối cùng cũng được một chút thanh nhàn.
Tống Sư Trúc lại nhớ tới một chuyện: “Ngươi đừng quên bài tập lão sư dặn dò.” Lý đại nho biết rõ bọn họ được nghỉ về nhà, còn bố trí bài tập cho Phong Hằng, Tống Sư Trúc cảm thấy, nếu như ở kiếp trước, đây chính là một lão sư ma quỷ.
Phong Hằng buồn cười nói: “Tiên sinh nói là để cho chúng ta cùng nhau hoàn thành.”
“..." Tống Sư Trúc trở mình, đưa lưng về phía phu quân, dự định làm như không nghe thấy.
Phong Hằng có chút bất đắc dĩ, Lý đại nho vốn đã có kỳ vọng rất sâu đối với thê tử, nếu biết thê tử lười biếng tiêu cực như vậy, sau khi hồi kinh khẳng định sẽ có lời muốn nói. Nhưng tiếng hít thở của Tống Sư Trúc đã bình ổn lại. Phong Hằng cũng chỉ có thể đứng lên thổi tắt đèn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Sư Trúc và Phong Hằng ăn xong đồ ăn sáng, liền bận rộn làm việc. Trước khi tiếp kiến các quản sự trong phủ, nàng trước tiên tìm tới Tùng quản sự, Khâu ma ma và Hoa thị.
Tìm Tùng quản sự là vì để cho hắn làm trợ thủ cho Phong Hằng.
Mà Khâu ma ma thì là bởi vì tin tức của nàng linh thông.
Tống Sư Trúc lúc trước xem qua quyển vở nhỏ của nàng, quả thật cảm thấy ma ma này ngoài việc có đầu óc xảo trá là một nhân tài. Nếu nàng xem qua cuốn vở kia trước, cũng sẽ không cho đến khi nương nàng nói cho nàng biết, nàng mới biết Hoàng thị và đại phu nghiên cứu về thuốc bột.
Tống Sư Trúc dự định để nàng gần đây nhìn xem động tĩnh của Hoàng thị bên kia. Nàng sợ Hoàng thị sẽ giống như lúc trước làm đồng hồ một tiếng hót làm kinh người, đến lúc đó nàng phản ứng không kịp lộ tẩy sẽ không tốt.
Loa Sư cười: “Bọn họ lần này phải vui vẻ rồi.” Gần đây tin tức phân gia truyền ra, người trong viện sợ Tống Sư Trúc tâm tình không tốt, không dám trực tiếp tìm tới, đều đang rẽ ngoặt tìm nàng nghe ngóng tin tức. Nếu biết Tống Sư Trúc vừa tiếp quản gia sự, liền tìm bọn họ tới, khẳng định sẽ kích động không chịu nổi...
Đây chính là một tín hiệu được trọng dụng.
Tống Sư Trúc nghĩ đến Tùng quản sự quá nhiệt tình, cũng không cảm thấy Loa Sư nói chuyện khoa trương, bất quá ba người nàng điểm danh này vẫn khoa trương hơn một chút so với tưởng tượng của nàng.