Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 239



Nhất mạch Phong Hằng ở trong tộc được cho là cường thế, chuyện phân gia lại là kết quả sau khi hai huynh đệ thương lượng, tộc trưởng cũng không có gì để nói, chỉ nói nghi thức phân gia cần có trưởng bối của bản gia ở đây mới có thể tổ chức, còn phải chờ Phong nhị thúc về huyện mới có thể đem gia sản phân ra.

Phong Hằng, Phong Thận cũng đáp ứng, Phong nhị thúc cùng tiểu đường đệ lúc xuất phát bị bệnh một trận, lúc này mới đến bây giờ còn chưa về huyện.

Chỉ là một thoáng, tin tức nhà Trạng Nguyên muốn phân gia liền truyền ra trong huyện, chuyện Phong gia sinh ra Trạng Nguyên, ở trong huyện vốn là tin tức lớn, đột nhiên muốn phân gia, trong lúc nhất thời toàn bộ huyện đều xôn xao.

Không ít người đều suy nghĩ có phải Trạng Nguyên gia phát đạt hay không liền muốn vứt bỏ huynh đệ một mình huy hoàng, vì thế, Tống Văn Thắng rất bất mãn.

Hiền tế hắn chỉ được chia ước chừng một phần gia tài, chỗ tốt gì cũng không có, còn bị người ta lấy ra lắm mồm. Mặt hắn đen thui, người bên ngoài cũng không dám nghị luận chuyện này trước mặt hắn, lại có phía sau lộ ra chi tiết, lúc này ngược lại là không ít người nói Trạng Nguyên bị thua thiệt.

Chỉ là đầu năm nay, huynh đệ tranh tài sản mới là chuyện khó nghe, Phong Hằng lại chủ động ít lấy gia sản, trên phong bình ngược lại là nhân họa đắc phúc, được không ít khích lệ.

Bên ngoài có rất nhiều tin đồn, đối với trong phủ không có ảnh hưởng quá lớn. Ngược lại là Phong Duy nhận được thư nhà, không để ý đến kỳ thi năm sắp đến, thế mà kéo Tống Sư Bách trở về.

Ba huynh đệ Phong gia đi theo nương tranh luận chuyện ở Khánh Vân viện, Tống Sư Trúc liền dẫn đệ đệ tới Tả Viện của mình.

Tống Sư Bách uống một chén trà, liền oán giận nói: “ Thận đại ca và tỷ phu làm việc cũng quá không để ý, lúc Duy Nhi biết, đều khóc lên.”

“Khóc cái gì, lúc trước không phải hắn biết chuyện này sao?”

Tống Sư Trúc đặt khuê nữ trong n.g.ự.c xoay tới xoay lui lên trên giường, Tống Sư Bách làm mặt quỷ với Hỷ nhi, nói: “Đương nhiên là khóc vì Phong Thận đại ca và tỷ phu bỏ qua ý kiến của hắn, vốn dĩ chia ba phần hắn đã cảm thấy mình lấy nhiều rồi, còn chưa thương lượng xong, Thận đại ca đã độc tài đưa hắn về thư viện, lần này thì hay rồi, hắn lấy nhiều nhất.”

DTV

Lo lắng Tống Sư Trúc cảm thấy Phong Duy được lợi, khoe mẽ, Tống Sư Bách còn nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi đừng cảm thấy Duy Nhi dối trá... Hắn được chia không ít, nhưng hai ca ca như vậy, cũng quá không coi hắn ra gì. Nếu bên ngoài nghị luận hắn chiếm hai cái tiện nghi thì làm sao bây giờ, nếu như Duy Nhi hắn lại hẹp hòi một chút, liền phải hoài nghi các ca ca là dùng hắn lập thanh danh. May mắn có ta ở bên cạnh khuyên, nếu không hôm nay hắn khẳng định phải náo một trận mới được. Đại tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu phải cảm tạ ta mới được.”

Tống Sư Bách về thư viện gầy đi một chút, trên mặt rốt cục xuất hiện đường cong thanh tuấn thuộc về thiếu niên lang, nhìn tuấn tú không ít, chính là ngữ khí nói khoác không biết ngượng này, Tống Sư Trúc nghe được thật sự là cực kỳ buồn cười.

Nàng nói: “Duy nhi còn nhỏ.” Xưa nay chuyện phân gia là nhất ngôn đường của huynh trưởng. Phong Thận không mang cảm thụ của đệ đệ cân nhắc vào cũng là tình huống bình thường.

Tống Sư Bách không phục nói: “Chỗ nào nhỏ, chúng ta đều là đồng sinh.”

Tống Sư Trúc cũng không tranh luận với đệ đệ, chỉ lo lắng nói: “Chuyện thành kết cục đã định, ngươi khuyên hắn một lần cho tốt.”

“Khuyên thì có thể khuyên, chỉ là Duy Nhi luôn cảm thấy hắn chiếm tiện nghi của tỷ phu, trong lòng vô cùng áy náy.” Tống Sư Bách trong lòng cũng cảm thấy chuyện nhà tỷ phu làm quá kỳ quái, tiền đồ nhất ngược lại ít nhất, ngược lại hắn chiếm phần lớn.

“Đây là huynh hữu đệ cung đấy.” Tống Sư Trúc nói, nhìn đồng hồ nước đang muốn giữ đệ đệ lại ăn cơm, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Không phải nói phải làm đồng hồ sao, lần trước ta đưa cho ngươi con chim nhỏ nghiên cứu thế nào rồi?”

Tống Sư Bách nhất thời có chút chột dạ, đứng lên nói: “Ta còn chưa nhìn kỹ viện này của tỷ tỷ, ta ra ngoài dạo một vòng.” Tiếp theo liền không để ý Hỷ nhi ở một bên vươn tay cầu hắn ôm, hai ba bước ra cửa.

Đệ đệ phản ứng như vậy, Tống Sư Trúc đột nhiên rất lo lắng cho đôi chim nhỏ của mình, nàng chỉ còn lại một con.

Đánh c.h.ế.t Tống Sư Trúc cũng không nghĩ ra, đôi chim nhỏ kia của nàng hiện tại lại ở trong tay Hoàng thị.

Hoàng thị uốn éo sợi dây của chim nhỏ, mỏ chim đột nhiên mở ra, phát ra vài tiếng kêu thầm thì. Nha hoàn bên cạnh ngạc nhiên nói: “Đồ chơi của Tam gia thật hiếm.”

“Đây là đồ chơi của Hỷ nhi, không phải của tam đệ.” Hoàng thị sửa đúng một câu, đây là lần đầu tiên Hoàng thị nhìn thấy loại đồ chơi cơ giới thiên về hiện đại này trong một năm qua, ánh mắt của nàng rất là hoài niệm.

Nha hoàn cười: “Đại cô nương nhà chúng ta chơi đồ vật đều hiếm lạ hơn thường nhân.”

Hoàng thị khẽ thở phào, cũng không tiếp tục đáp lời nha hoàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi chim nhỏ này ở chỗ nàng đã mấy ngày. Ngày đầu tiên khi Phong Duy trở về, nàng nghe hạ nhân trong phòng hắn nói hắn phải làm đồng hồ báo thức.

Hoàng thị cố nén kinh ngạc, để cho hạ nhân nghe ngóng rất lâu mới biết được hắn bị một món hàng ngoại nhập dẫn dắt, mới có ý nghĩ làm đồng hồ báo thức.

Lúc ấy Hoàng thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại mượn con chim nhỏ bị hỏng từ chỗ đệ đệ ra, dùng hai ngày để ghép lại cấu tạo bên trong, sau đó liền suy nghĩ mở ra.

Từ khi Phong gia phát tài, truyền đến đời thứ ba, hai đời trước tích góp không tính, trên cơ bản chỉ là để trong nhà lăn lộn ấm no, thẳng đến sau khi Phong Thận tiếp quản gia nghiệp mới có biến hóa, nhưng điều này đối với Hoàng thị mà nói còn chưa đủ.

Một năm này nàng nghĩ rất rõ ràng, nàng đã xuyên đến thời đại này, chuyện lớn không thay đổi được, nhưng để Phong gia gây dựng một chút vốn lập nghiệp vẫn có thể làm được.

Vì thế, nàng mới lấy ra một phương thuốc cầm m.á.u mà nàng đào được lúc ở mạt thế. Nàng không hiểu thuốc Đông y, nhưng lực lượng dị năng giả có tinh thần lực cường đại, nàng xem qua đơn thuốc kia một lần liền nhớ kỹ, lúc này mới xuất hiện bột thuốc cầm máu. Trong tay có đồ vật, liền có lực lượng, Hoàng thị tràn đầy tự tin, vẫn muốn dựa vào thuốc bột trong tay xông vào thiên hạ.

Trước đó một đoạn thời gian Phong Thận khuyên nàng cẩn thận nàng còn không cho là đúng, nhưng nhị đệ muội muốn mang nương cùng tam đệ rời khỏi huyện lại cho nàng một ít cảnh tỉnh, Tống Sư Trúc ở trong lịch sử là nổi danh nổi tiếng vận may bùng nổ, Nhị đệ muội đột nhiên làm như vậy, không thể nghĩ thuốc bột ra chuyện này, thật sự sẽ gây họa cho Phong gia.

Hoàng thị muốn mang theo Phong gia phát tài, không phải muốn đem Phong gia rơi vào nguy hiểm.

Nàng nghĩ nghĩ, lại mở một hộp gỗ trên bàn ra, đây là bản vẽ mấy ngày nay nàng vẽ, linh kiện mà thợ mộc và thợ rèn trong huyện làm ra, hôm nay mới cầm vào tay.

Thật ra đồng hồ Phong Duy muốn không khó làm, tên chính xác mà nói nên gọi là đồng hồ quả lắc có thể làm ra được.

Nếu nàng không lấy ra, Phong Duy có con chim nhỏ, còn có bản vẽ nguyên lý kết cấu của đài thủy vận Phong Hằng đưa, hẳn là cũng có thể nghiên cứu thành công.

Nhưng Hoàng thị không muốn đợi đến khi Phong Duy đọc sách chậm rãi suy nghĩ về chuyện đồng hồ, nàng cảm thấy Tống Sư Trúc vô thức dẫn dắt tiểu thúc phát minh đồng hồ, chắc là có nguyên nhân. Lùi một bước ngẫm lại, nếu thứ này có thể xuất hiện trên đời trước thời hạn, nhà mình dương danh, sự nghiệp bột thuốc cũng có thể thêm mấy phần bảo đảm.

Chính vì như thế, Hoàng thị mới nhúng tay vào chuyện đồng hồ báo thức.

Mùa đông ánh mặt trời tốt, nàng chậm rãi lắp ráp chiếc đồng hồ quả lắc cơ đầu tiên trong lịch sử, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác phấn khởi.

Nha hoàn bên cạnh đã sớm bị Hoàng thị sai sử đi ra ngoài.

Hoàng thị mất gần nửa canh giờ mới lắp ráp xong đồng hồ cơ. Nàng có sức lực lớn, làm những việc tinh tế này phải cẩn thận hơn một chút, nếu không thời gian còn có thể rút ngắn hơn.

Chính là nhìn trước mắt, bề mặt động cơ máy móc ước chừng bốn mươi phân, Hoàng thị đột nhiên cảm thấy không ổn, lúc đặt làm linh kiện có chút không nghĩ đến.

Mặc dù trên đồng hồ đã chỉ đúng giờ, nhưng bánh răng và phương thức vận chuyển bên trong lại được chế tạo từ linh kiện tính theo hệ mười hai giờ, kim đồng hồ phải đi hai vòng mới là một ngày đêm, không phù hợp lắm với phương pháp tính thời gian của thời đại này.

Nhưng nếu muốn đem đồng hồ thật sự cải tạo lại, toàn bộ kết cấu bên trong đều phải thiết kế cải tạo một lần nữa mới được.

Hoàng thị do dự một lát, vẫn bỏ đi chủ ý. Biết phương pháp và nguyên lý chế tác đồng hồ, không có nghĩa là nàng biết cải tạo linh kiện bên trong.

Hơn nữa nàng đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy thời gian chuẩn xác. Hoàng thị nhìn đồng hồ một chút, tính toán trong lòng, liền điều chỉnh kim đồng hồ, giờ Tị ba khắc, vừa vặn là mười giờ bốn mươi lăm phút.

Hoàng thị nghe thấy tiếng lách tách truyền đến từ đồng hồ quả lắc, nghĩ nghĩ, liền cầm một miếng vải bịt kín đồng hồ, sai người mang đến Khánh Vân viện, còn thuận tiện bảo người đi Tả viện thông báo một tiếng.

Có chuyện tốt, cũng nên chia sẻ với mọi người mới vui vẻ hơn.

Tống Sư Trúc và đệ đệ ăn cơm trưa xong, mắt thấy trong Khánh Vân viện còn chưa có kết quả, liền hỏi Tống Sư Bách có muốn về nhà nhìn một cái hay không.

Tống Sư Bách đang ở trong giai đoạn chột dạ làm chuyện xấu, Tống Sư Trúc vừa đưa ra đề nghị này, hắn liền vô thức cảm thấy đại tỷ của hắn không phải là muốn đưa hắn về nhà cáo trạng chứ.