Tống Sư Trúc nhìn vẻ mặt mong đợi của Đồng thị, vô cùng im lặng, may mà Đồng thị coi như biết nhìn sắc mặt, thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, cắn môi cúi đầu xuống. Tống Sư Trúc thấy nàng như thế, rốt cục quyết định, lúc ổn định lại nhất định phải đổi một nhũ mẫu khác.
Đoạt khuê nữ gì đó, là chuyện không thể nhịn nhất.
Xe ngựa lại lần nữa lung lay hơn một canh giờ, mới đến cửa Phong gia. Có lẽ là lo lắng vừa rồi dọa khuê nữ, Phong Hằng đã sớm sai người tới truyền lời, nói là đợi lát nữa ở cửa phủ còn có một chuỗi pháo. Tống Sư Trúc đã có chuẩn bị, lúc này nghe tiếng pháo nổ vang, đã sớm đeo cho khuê nữ mấy lớp bao tai thật dày, mới không để cho nàng bị bầu không khí ồn ào bên ngoài dọa sợ.
Phong phủ, trong Khánh Vân viện.
Nha hoàn đi vào ngoài, bánh ngọt thêm chậu than, bước chân đều hết sức nhẹ nhàng. Từ sau khi tin tức Nhị thiếu gia trúng Trạng Nguyên truyền đến, trong phủ trên dưới đều là một mảnh vui sướng. Lúc này nhị thiếu gia có tiền đồ nhất rốt cục trở về, trong lòng bọn họ cũng cao hứng không thôi.
Gần hai năm không gặp nhi tử, Triệu thị vẫn không yên lòng nhìn quanh cửa.
Hoàng thị cười nói: “Nương đừng gấp, phu quân đã qua đón rồi. Lát nữa nhị đệ sẽ đến.”
DTV
“Sao có thể không gấp được, hai hài tử kia, trái lại nhẫn tâm đặt khuê nữ ở phủ thành, vừa đặt xuống đã hơn nửa năm, nếu không có thông gia hỗ trợ, ta cũng viết thư nói cho bọn họ nghe.” Triệu thị uống một ngụm trà, bất đắc dĩ nói.
Điểm ấy Hoàng thị cũng biết vì sao. Nàng cười cười, hơn một năm nay nàng cũng coi như hiểu rõ tâm tính của nương phu quân, Triệu thị lương thiện mềm mại, nhưng cũng cực kỳ không quả quyết, nếu phu thê Phong Hằng đưa hài tử về huyện, chờ lão thái thái dưỡng ra cảm tình, về sau khẳng định sẽ không nỡ để hài tử rời đi.
Nàng cảm thấy, nhị đệ muội nhất định là suy nghĩ đến điểm này, mới không nguyện ý để cho Triệu thị tiếp xúc tôn nữ. Không trách nàng nghĩ phức tạp, thật sự là thời đại này hiếu đạo lớn hơn trời, nếu Triệu thị mở miệng muốn nuôi tôn nữ ở bên người, phu phụ nhị đệ thật đúng là không tiện từ chối.
Pháo b.ắ.n xong, trước cửa nhà họ Phong để lại một đống giấy đỏ.
Tống Sư Trúc xuống xe ngựa, chỉ cảm thấy chóp mũi ngoại trừ gió lạnh, liền tràn đầy mùi pháo vui mừng, cái này còn chưa hết, hạ nhân chờ đợi ánh mắt sáng ngời tỏa sáng, nàng nhìn mọi người trút xuống nhiệt tình, bước chân không khỏi dừng một chút.
Phong Hằng ôm khuê nữ, thấy nàng đột nhiên dừng lại, còn có chút kỳ quái, nhìn theo ánh mắt của nàng, trên bảng hiệu ba chữ "Trạng Nguyên đệ" vừa sơn hết sức chói mắt, không khỏi cười nói: “Tốc độ của đại ca thật nhanh.”
Phong Thận: “Tin tức ngươi trúng Trạng Nguyên truyền đến, nương liền bảo quản gia đi làm bảng hiệu mới.” Thần sắc hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu lại không che giấu được sự vui vẻ.
Phong Duy nhảy xuống xe ngựa, nhìn lên trên một cái, cũng là một trận cảm xúc bành trướng, không khỏi nghĩ mình lúc nào cũng có thể vinh quang như vậy.
Biểu cảm của hắn hết sức rõ ràng, Phong Thận vươn tay xoa xoa đầu đệ đệ, cười nói: “Chỉ cần cố gắng, Trạng Nguyên kế tiếp của nhà chúng ta chính là ngươi.”
Trên mặt Phong Duy bốc khói, có chút xấu hổ, Trạng Nguyên khó thi lắm, chỉ có người đọc sách mới biết được, hắn cũng không có vận khí và tài học như nhị ca hắn. Vì nói sang chuyện khác, Phong Duy nhanh chóng nhìn điệt nữ trong lòng nhị ca của hắn, hỏi: “Hỷ nhi vừa rồi không bị dọa chứ?”
Phong Thận cũng quan tâm nhìn sang, điệt nữ tuổi nhỏ sợ làm nàng sợ hãi, hắn đã sớm dặn dò, pháo trước cửa nhà chỉ cần nổ vài tiếng là được, chỉ là không ngờ vừa rồi ở trên đường cái quan, Tống huyện thừa lại làm ra trận thế lớn như vậy.
Phong Hằng để tay Hỷ nhi vào trong n.g.ự.c ấm áp, lắc đầu, nói: “Hài tử không có việc gì, chúng ta đi vào đi, nương chờ sốt ruột.”
Quản gia bên cạnh vội vàng nói: “Phu nhân đã sớm ở Khánh Vân viện chờ mấy vị thiếu gia.”
Hắn nhìn đại cô nương trong n.g.ự.c Phong Hằng một chút, để nha hoàn tiến lên giúp đỡ ôm hài tử hoặc làm như không thấy, do dự một chút cuối cùng vẫn lựa chọn cái sau. Nhị thiếu phu nhân một câu muốn đón khuê nữ tới cũng không nói, rõ ràng không cảm thấy kinh ngạc, hiện tại hắn đi lên chỉ là chọc người ta chê mà thôi. Nhưng nhị thiếu gia áo gấm vừa xuống xe ngựa, lại ôm khuê nữ vào nhà, thật đúng là đủ đau lòng khuê nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quản gia như thế, hạ nhân ra cửa Phong gia ra đón tiếp, mỗi một người, cũng gần như đều nghĩ như vậy.
Tống Sư Trúc cảm thụ được cảm xúc phát tán của mọi người, trong lòng có chút cảm thán, hai năm qua nhân khẩu bên người đơn giản, hạ nhân bên người đều vùi đầu xử lý việc nhà, trong lúc nhất thời nàng thật đúng là không thích ứng được với tâm tư chìm nổi xung quanh.
Vì điều chỉnh tâm tính, Tống Sư Trúc cố ý kéo chậm bước chân, chờ đến chính viện, nàng đã hoàn thành chuyển biến từ đương gia phu nhân đến tiểu tức phụ ổn trọng.
Trong phòng, Triệu thị một tay kéo Phong Hằng và Phong Duy, hốc mắt ửng đỏ, rõ ràng vừa rồi biểu đạt qua tình yêu nhi tử. Lúc nàng nhìn thấy Tống Sư Trúc, sắc mặt đã hòa hoãn xuống, nói: “Từ Kinh Thành trở về tàu xe mệt nhọc, nhi tức Hằng nhi nhìn cũng gầy.”
Phong Duy nhớ tới Bách Nhi nói tỷ tỷ hắn sợ mình mập nhất, bèn cười nói: “Nương đừng quan tâm nhiều như vậy.”
Triệu thị nghe tiểu nhi tử nói, lắc đầu nói: “Sao có thể không quan tâm chứ, các ngươi ở bên ngoài, mỗi ngày nương đều nghĩ đến các ngươi, hai tháng này nhất định phải bồi bổ cho các ngươi nhiều hơn.”
Ánh mắt Triệu thị nhu hòa, khóe mắt chảy xuôi nếp nhăn, vẻ mặt vô cùng hòa ái, Tống Sư Trúc nhìn thấy, cỗ lạ lẫm trong lòng cũng mềm đi vài phần.
Nàng cách một tầng đều là như thế, giữa mẫu tử thân sinh càng có một phen xúc động, Phong Hằng nói: “Là nhi tử bất hiếu, để nương nhọc lòng.”
“Ngươi bất hiếu chỗ nào.” Triệu thị không muốn nghe nhi tử nói như vậy, nàng nói: “Phụ thân ngươi khi còn sống tâm tâm niệm niệm đúng là trong nhà có thể lại xuất hiện một tiến sĩ, lần này ngươi lại làm cho nhà chúng ta nở mặt rồi, phụ thân ngươi có linh, khẳng định cao hứng.”
Nàng ngày thường không thích ra ngoài, nhưng cũng biết phân lượng của Trạng Nguyên Phong Hằng này. Từ khi Phong Hằng thi đậu Giải Nguyên, trong nhà nhận được thiệp mời liền nhiều hơn lúc trước mấy lần, càng đừng nói ngày lễ ngày tết những lễ vật tự động đưa tới cửa kia, ở đây đều biểu thị nhi tử thực sự là cực kỳ có tiền đồ.
Tinh lực của mỗi người có hạn như vậy, nhi tử bận rộn thi cử, không thể luôn chiếu cố đến nàng, Triệu thị cũng hiểu rõ điểm này. Nàng nhìn về phía Tống Sư Trúc thở dài nói: “Hai năm nay ngươi đã chịu mệt mỏi rồi. Hằng nhi có thể trúng Trạng Nguyên, cũng có một phần công lao của ngươi, may mà ngươi luôn ở bên cạnh giúp đỡ xử lý.”
Tống Sư Trúc thần thái ngữ khí thành khẩn lại chân thành: “Muốn nói công lao, trong nhà người người đều có, nếu không có nương một mực thông cảm chúng ta không thể tận hiếu, không có đại ca đại tẩu một mực trông chừng giúp đỡ trong nhà, không có đệ đệ giúp chúng ta chiếu cố Hỷ nhi, phu quân cũng không thể an tâm ở trong kinh khảo thí. Nói cho cùng, đều là mọi người đồng tâm hiệp lực, bằng không cũng không thể có vinh quang hôm nay.”
Nàng nói rất có lý, rất khẩn thiết, Triệu thị trên mặt cũng ôn hòa.
Hoàng thị ở một bên nghe được cũng phải thở dài, cảm thấy Tống Sư Trúc thật sự là biết lấy lòng trưởng bối, nàng thấy Tống Sư Trúc thỉnh thoảng liền đưa ánh mắt rơi vào trên người khuê nữ. Cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, tiểu cô nương có đôi mắt to hắc bạch phân minh, được Tống Sư Trúc ăn mặc cực kỳ rực rỡ, mũ da hổ, áo đỏ, cổ áo đều điểm xuyết da lông màu trắng, đáng yêu giống như là sẽ phát sáng vậy.
Hoàng thị đã nhiều năm chưa thấy qua tiểu hài tử nhỏ như vậy, nhịn không được nói: “Hài tử này thật sự là khiến người ta thích, ta có thể ôm một cái không?”
Tống Sư Trúc tuy rằng vẫn cảm thấy trên người vị đại tẩu này có chút không hài hòa, nhưng nàng cũng không hẹp hòi như vậy, không cho người ta ôm khuê nữ.
Triệu thị cũng đưa tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của hài tử, thở dài: “Hai người các ngươi làm phụ mẫu, đặt khuê nữ ở phủ thành đã hơn nửa năm, thật nhẫn tâm.”
Nửa năm này Triệu thị cũng từng đi phủ thành thăm tôn nữ, mỗi lần đều cảm thấy hài tử này không có phụ mẫu ở bên người thập phần đáng thương. Chính vì như thế, nàng mới muốn thương lượng với Lý thị việc đón hài tử về huyện chăm sóc, nhưng Lý thị ở đây thật sự kiên quyết, Triệu thị cũng chỉ đành qua mỗi hai tháng lại đến một chuyến.
Phong Hằng không muốn thê tử oán trách, liền nói: “Đây cũng là quyết định của ta. Lúc ấy Hỷ nhi còn nhỏ, cũng không tiện dẫn nàng ra ngoài.” Hắn hơi dừng lại, mịt mờ nói, “Ta ở bên ngoài lại dễ dàng xảy ra chuyện, nương tử lo lắng cho ta, chỉ có thể nhịn đau giao Hỷ nhi phó thác cho nhạc mẫu chiếu cố.”
Triệu thị nghe vậy, nhớ tới thể chất chiêu tai của Phong Hằng, cũng không có suy nghĩ gì, nàng khoát tay áo, thở dài nói: “Ta chỉ đau lòng Hỷ nhi mới lải nhải vài câu, tiểu cô nương phụ mẫu vốn nên quan tâm nhiều một chút. Các ngươi nhớ rõ nửa năm nhấp nhô này của nàng, về sau đừng bạc đãi nàng là được.”
Tống Sư Trúc thấy Hỷ nhi được nương nàng nuôi trắng trắng mập mập, nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy khuê nữ có chỗ nào nhấp nhô. Nhưng mà nương của phu quân nói như vậy, nàng cũng mở mắt nói dối đáp vâng.
Lại hàn huyên một hồi, Tống Sư Trúc còn quan tâm một chút tình huống Phong Thận trị chân.