Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 228



Tống Sư Trúc: “..." Nghĩ như vậy thật sự là quá nhiều, mặt mũi của nàng đâu có lớn như vậy, Tôn Tam Thông mấy ngày nay vẫn luôn đến tìm Phong Hằng, lại là muốn Phong Hằng mang văn chương của hắn đến Kinh Thành cho Lý đại nho xem, chỉ cần Phong Hằng không muốn giúp hắn liên hệ, quan hệ giữa nàng và Tôn nương tử có mật thiết hơn nữa cũng vô dụng.

Nàng bảo Tôn nương tử gửi thư cho nàng, thật ra là vì một chuyện khác.

Tôn nương tử biết chữ nghĩa, lại có nhu cầu kinh tế cấp bách, nhà nương đẻ lại ở xung quanh phủ thành. Tống Sư Trúc lúc ấy nhìn nàng rơi lệ ở trước mặt mình, đột nhiên sinh ra một chủ ý, nàng thương lượng với Tôn nương tử, nói mình muốn mở một cửa hàng da lông ở kinh thành, chỉ cần Tôn nương tử có thể hỗ trợ cung cấp một ít hàng hóa hàng đẹp giá rẻ, nàng liền trích phần trăm cho Tôn nương tử, đây cũng tương đương với nàng thuê một nhân viên ở phủ thành.

Loa Sư cười nói: “Có tiểu thư giúp một tay, cuộc sống sau này của Tôn nương tử hẳn là sẽ tốt hơn không ít.”

Tống Sư Trúc sửa lại cách nói của nha hoàn một chút, đây là chuyện hai người được lợi, không tồn tại ai giúp ai. Tôn nương tử đã đáp ứng, nàng sẽ không quản Tôn nương tử liên hệ nhập hàng như thế nào, mà chỉ để ý chuyện lấy hàng trả tiền.

Loa Sư thấy Tống Sư Trúc vịt c.h.ế.t mạnh miệng, liền nói: “Vậy tiểu thư sao không tìm Mộ cô nương hỗ trợ?” Luận về buôn bán, Mộ cô nương trong huyện mới tinh thông nhất, theo Loa Sư thấy, nếu không phải muốn giúp Tôn nương tử một tay, tiểu thư nhà nàng cũng không cần tìm một người như Tôn nương tử làm chuyện này.

Tống Sư Trúc kiên nhẫn nói: “Làm sao ngươi biết ta không có ý định tìm Thanh Uyển hỗ trợ.” Nàng còn muốn sau khi trở về sẽ tìm Mộ Thanh Uyển thỉnh giáo một chút kinh nghiệm làm ăn. Nhưng mà xét về nguồn cung, phủ thành luôn phồn hoa hơn huyện thành, ngay từ đầu nàng cũng không có ý định làm quá lớn, Tôn nương tử vừa vặn thích hợp.

Sau khi tán gẫu chuyện Tôn gia, Tống Sư Trúc không phân tâm nữa. Nàng cuối cùng lại nhìn một lần sổ sách, xác nhận mình không bỏ sót bất luận kẻ nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Đi vào mùa đông lạnh giá, phủ thành đã rơi mấy trận tuyết nhỏ, tuy rằng thời gian duy trì cực ngắn, nhưng xuất phát sớm chút, trên đường cũng bớt đi vài phần phiêu lưu.

Ngày xuất phát, đoàn người xe nhẹ chạy theo một cách đơn giản. Vì trên đường có thể chạy tới trạm dịch qua đêm, tất cả mọi người dậy thật sớm, kết quả khi ra khỏi thành vẫn còn hơi trễ. Nguyên nhân vẫn là bởi vì có một vị khách không mời mà đến.

Hiện trường tiễn biệt vốn là một mảnh vui vẻ hòa thuận, một nhà cữu cữu cố ý tới tiễn đưa. Mọi người đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa đột nhiên chậm rãi đi tới từ trong ngõ.

Giống như sói đến, nhìn dấu hiệu gia huy trên xe ngựa, tất cả mọi người đều im lặng.

Phùng tộc trưởng cũng biết mình xuất hiện đột ngột, hắn mặt dạn mày dày nói với mọi người: “Ta thăm dò được các ngươi hôm nay muốn đi, đặc biệt tới đưa tiễn.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tống Sư Trúc phản ứng lại trước tiên, nàng thật sự không có thiện cảm với Phùng tộc trưởng, sau khi tạm biệt cữu cữu mẫu, liền cùng nương nàng vào trong xe ngựa trước, toàn bộ hành trình một chút ánh mắt cũng không phân cho Phùng tộc trưởng.

Lý thị còn tưởng Tống Sư Trúc không muốn nhìn thấy Phùng tộc trưởng, không nghĩ tới nàng vừa vào xe ngựa, liền ngồi bên cửa sổ xe, vén rèm cửa sổ lên nhìn lén, thấy vậy nàng không nói nên lời, dứt khoát xoay người nhìn Hỷ nhi được nhũ mẫu ôm vào n.g.ự.c một chút, thấy ngoại tôn ngủ say, không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài chút nào, mới nhẹ nhàng thở ra.

Lòng hiếu kỳ của Tống Sư Trúc quả thật rất đậm. Là người từng giao phong với Phùng tộc trưởng, có thể mắt thấy hiện trường hắn ăn quả đắng, nàng quả thực đã dựng lỗ tai lên.

Không biết Phùng tộc trưởng nói một câu gì, Phùng thị cực kỳ không khách khí nói: “Nếu sớm biết ngài sẽ đến, thật sự nên xuất phát trước thời hạn một ngày.”

“... Trong lòng ngươi có hận, lão thúc biết. Hôm trước ở Long Tuyền sơn, lão thúc đã sám hối trước mộ phần phụ mẫu ngươi, lão thúc thật hối hận!”

DTV

Phùng tộc trưởng nói xong câu này, xấu hổ đến mặt đỏ rần, nhưng những lời này của hắn thật sự là phát ra từ đáy lòng, năm đó hắn dám giúp hai huynh muội kia hãm hại Tống Văn Sóc, là bởi vì đứng phía sau bọn họ là phủ Uy Viễn bá hầu ở kinh thành, mà tình huống bây giờ lại không giống với lúc trước.

Phùng thị xoay người, mà hắn tính kế Uy Viễn bá hầu phủ không thành, người bên kia mặc dù ngại vụ bê bối năm đó không dám hung ác thu thập hắn, nhưng cũng sẽ không lại cung cấp trợ lực cho hắn. Bằng không nửa tháng này Phùng tộc trưởng làm sao sẽ mất mặt trước Phùng thị, chính là muốn Phùng thị trút cơn giận này ở Quỳnh Châu phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phùng thị oán mười mấy năm, nếu không trút giận ở chỗ hắn, về sau nếu đụng phải tộc nhân Phùng gia, chắc chắn sẽ không lưu tình.

Hắn cố nén quẫn bách: “... Phần mộ phụ mẫu ngươi, mấy năm nay ta vẫn luôn để cho người ta chiếu cố. Trung niên mới sai người đi tu sửa một lần, cũng là áy náy vì năm đó ta không thể giúp được.”

Có lẽ lải nhải hồi lâu, Phùng thị vẫn không đáp, Phùng tộc trưởng cười khổ vài tiếng, nói: “Phùng thị là nhà nương đẻ của ngươi, năm đó ngươi thành thân, trong tộc có rất nhiều người đều đi giúp đỡ, nếu nhà nương đẻ nghèo túng đến cùng, ngươi ở bên ngoài cũng sẽ không tốt.”

Tống Nhị Lang vốn vẫn đứng sau lưng nương hắn không lên tiếng, nhưng nghe xong câu này, hắn lập tức tức giận cười, hắn thật sự là lần đầu tiên được thấy loại người vô lại đến cực điểm này: “Nương ta có được hay không, phải xem phu quân cùng nhi tử như thế nào, cái này không quản ngài phí tâm. Mấy năm nay Phùng thị nhất tộc chưa bao giờ chủ trì một chút công đạo nào cho nương ta. Lúc nương ta cần nhất là nhà nương đẻ không có người hỗ trợ, bây giờ chuyện đều đã qua, ta thấy về sau cũng không cần lui tới nữa.”

Phùng tộc trưởng sợ nhất chính là Phùng thị vẫn luôn không tiếp lời, để hắn luôn hát một mình, bây giờ Tống Nhị Lang nguyện ý đưa ra phản ứng, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra: “Trên đời, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ...”

Hắn dừng lại, muốn kể ra một chút bất đắc dĩ của mình, nhưng nhìn phụ nhân cùng hài tử thò đầu ra nhìn một chút, vẫn nói không ra tiếng.

Tống Nhị Lang nói thẳng: “Thân bất do kỷ cũng không phải là không có liêm sỉ. Thứ cho ta nói thẳng, ngài cùng bát tự nhà ta không hợp, vô tình có thù, hôm nay thật sự không nên tới.”

Tống Sư Trúc ở trong xe ngựa nghe được liền hả giận, nhưng trong lòng cũng kỳ quái, bên ngoài xe ngựa, Phong Hằng và Tống Nhị Lang đứng ở hai bên trái phải Phùng thị, ngay cả Lý Cữu Cữu, Lý Ngọc Ẩn im lặng cũng ở bên cạnh áp trận, nếu Phùng tộc trưởng muốn cầu hoà, đây thật sự không phải là một địa điểm tốt, ngược lại giống như là cố ý đến đây để làm nhục Phùng thị.

Lúc này Phùng thị đột nhiên nói: “Ta hiểu được ý đồ ngươi đến đây, nhưng ngươi giở trò trong lúc xuất hành ở nhà ta, là cảm thấy ta mềm yếu dễ bắt nạt sao?”

Vẻ mặt Phùng thị trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu mang theo chế giễu, Phùng tộc trưởng bị ánh mắt của nàng nhìn đến xấu hổ và giận dữ, nhưng vẫn thở dài nói: “Mặc kệ ngươi tin hay không, ta chính là tới tiễn đưa, muốn ta lại bồi tội một lần nữa, cũng là như vậy.”

Phong Hằng khóe mắt quét đến khuôn mặt như ẩn như hiện của thê tử trong màn xe, khóe miệng lộ ra mỉm cười, hắn nhìn mặt trời một chút: “Giấu diếm được người gọi âm mưu, không gạt được người gọi là tự cho là thông minh." Nói xong, lại nói với Phùng thị, “Chúng ta ở chỗ này nói chuyện đã lâu, trì hoãn thêm nữa tối nay không đến được dịch trạm.”

Phùng tộc trưởng cũng biết Phong gia gần đây nổi bật ở phủ thành, một đao cuối cùng của Phong Hằng, Phùng tộc trưởng quẫn bách tới cực điểm, bất quá tất cả mọi người đều coi hắn là người tàng hình, tự lên xe ngựa, cuối cùng ngay cả xe ngựa Lý gia cũng biến mất không thấy gì nữa.

Trong ngõ chỉ còn lại một số khách nghe được đôi câu vài lời, người ở bên cửa chỉ trỏ hắn, Phùng tộc trưởng lại nhịn không được khó chịu, vội vàng lên xe ngựa.

Tôn lão thái thái cũng là một thành viên đứng ở cửa xem kịch. Mãi đến khi xe ngựa của Phùng tộc trưởng rời đi, nàng mới khép cửa lại, nói với nhi tức đang cúi đầu nghiêm túc phơi rau khô: “Phong nương tử đã rời đi, sao ngươi không đi đưa tiễn?”

Tôn nương tử buông sàng trúc xuống, nhìn thoáng qua màn vải bông treo ở đông sương, lại không nói gì nữa.

Tôn lão thái thái nhớ tới chuyện hôm qua, cũng thở dài. Tiểu thiếp kia nhất định phải đi theo bọn họ, nàng ngăn cản cũng không ngăn cản được. Nàng nói: “Ngươi đừng sợ, Tam nhi mắt bị cứt chó che lại, nạp loại người không biết liêm sỉ đó vào cửa, chỉ cần chờ nó sinh hạ hào tử, nương sẽ làm chủ cho ngươi.”

Tôn nương tử cúi đầu, chỉ nói một câu: “Lúc nàng vào cửa mang theo rất nhiều tiền.”

“Có tiền thì đã sao, người trong nhà chúng ta đang đứng đắn, trước kia không có tiền không phải cũng sống được sao.” Tôn lão thái thái không cho là đúng, lại nói với Tôn nương tử: “Ngươi mới là tam nhi tức ta cưới hỏi đàng hoàng, cám bã không thành đường, nương sẽ không để người ta bắt nạt ngươi.”

Tôn nương tử không nói gì nữa, một lát sau, nàng nói: “Ta muốn về nhà nương đẻ ở mấy ngày.”

Tôn lão thái thái hơi dừng lại, lại thở dài một hơi: “Vậy ngươi trở về ở hai ngày, năm nay ngươi còn chưa trở về trong thôn, cũng không thể tay không trở về, ta cho ngươi hai mươi văn tiền, ngươi đi trên đường mua hai bao bánh ngọt làm lễ vật.”