câu giúp khuê nữ, thấy Phùng thị không ngại cũng không nói tiếp, nhưng nàng nhìn hiền tế phong trần mệt mỏi ngồi đối diện một chút, vẫn cảm thấy Tống Sư Trúc làm càn quá mức.
Nào có đạo lý bỏ nam nhân ở một bên chạy trốn không thấy bóng dáng, huống chi địa vị của Phong Hằng bây giờ cũng không thể so với lúc trước. Phong Hằng phát giác được ý nghĩ nhỏ của nhạc mẫu, không khỏi bật cười: “Thê tử dọc theo đường đi liền quy tâm về khuê nữ của nàng, nếu không để cho nàng đi xem khuê nữ trước, nàng ngồi ở chỗ này cũng không an tâm.”
Tống Nhị Lang cũng cười nói: “Đúng vậy, Trúc muội muội có quan hệ gì với chúng ta, đã là người một nhà, đại bá mẫu cũng đừng khách khí.”
Lý thị nhìn từng người đều bảo vệ khuê nữ, hài lòng cũng sinh ra một ít quái dị, cảm giác nàng mới giống như người ngoài.
Tống Sư Bách ở một bên nhìn, thầm nghĩ, nương hắn ở trước mặt những người này thật đúng là không cần khách khí như vậy. Mấy ngày nay hắn cũng thể nghiệm được đại tỷ tỷ của hắn nhân duyên tốt, nhị thẩm coi tỷ tỷ hắn như tròng mắt, nhị đường huynh đối đãi đường muội cũng thân mật, chớ nói chi là tỷ phu đối xử với thê tử như trân bảo.
Tống Sư Trúc chậm một bước, vừa tiến đến đã nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người nàng, không khỏi nói: “Đang nói cái gì đấy?”
Phùng thị lên tiếng trước: “Hài tử này, sao không cầm lò lên, mau chóng tiến vào sưởi ấm, đừng để bị đông lạnh.”
Phùng thị cướp lời của mình, Lý thị dừng một chút, cười ra hiệu khuê nữ ngồi xuống bên cạnh mình: “Nói chuyện các ngươi ở kinh thành.”
Tống Sư Trúc thuận thế đi tới, ngồi ở dưới tay Lý thị: “Nhị thúc, nhị thẩm ở Kinh Thành đều rất chiếu cố chúng ta, có thứ gì tốt đều sẽ chia cho chúng ta một phần, nhị thẩm còn tặng ta một tòa nhà, ta thu cũng ngại.” Ngoại trừ tòa nhà quá quý giá khẳng định phải trả lại, nhiều đãi ngộ, thậm chí ngay cả trong phòng đường huynh đường đệ cũng không có. Tống Sư Trúc mấy lần đều có cảm giác bắt người tay mềm.
Tòa nhà? Lý thị sửng sốt một chút, cảm thấy Phùng thị thật sự là hào phóng.
Lý thị đang muốn nói chuyện, Phùng thị liền thành khẩn nói: “Ta không có khuê nữ, liền một lòng nghĩ coi điệt nữ như khuê nữ mà cưng chiều. Hài tử này ở Kinh Thành giúp ta rất nhiều việc..." Nàng cười cười, “Nếu không phải đại tẩu chỉ có một nữ nhi như vậy, nàng thật đúng là muốn cướp Trúc nhi với đại tẩu một hồi.”
Nói xong, nàng lại lấy lễ gặp mặt đã chuẩn bị trước cho Hỷ nhi ra, một khóa vàng thêm một vòng cổ vàng, phân lượng rất nặng. Lý thị dừng một chút, đột nhiên có chút buồn bực, nàng cùng Tống Văn Thắng đưa ra, thế mà mới là một nửa người ta.
Trong nhà không có nhiều người, Phùng thị cũng không bỏ lại Tống Sư Bách và Phong Duy một phần. Chia quà xong, Phùng thị và Tống Nhị Lang mới đứng dậy đi sương phòng Lý thị an bài rửa mặt nghỉ ngơi.
Tống Sư Trúc còn muốn cùng Lý thị tâm sự nửa năm này, Lý thị đột nhiên đứng lên nói: “Hỷ nhi cũng nên uống nước rồi, ta đi sương phòng đút cho nàng uống, các ngươi nghỉ ngơi một lát, dưới bếp đã chuẩn bị xong nước ấm, chăn đệm quần áo cũng đem tới phơi.”
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đi hết. Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy biểu tình cuối cùng của nương nàng không thích hợp lắm.
Cách một bình phong, Tống Sư Trúc đặt quần áo thay đổi lên trên giá, nghĩ mãi không rõ liền hỏi.
Phong Hằng nhìn toàn bộ hành trình, đương nhiên biết đây là vì sao, trong lòng hắn có chút buồn cười, nguyên bản Tống nhị thẩm cùng thê tử quan hệ cực kỳ thân mật, sau khi trở về nhạc mẫu cũng hết sức yêu thương thê tử, một núi này không thể có hai hổ, nhưng hai người không thoải mái sao.
Tống Sư Trúc im lặng một chút, đột nhiên nhớ tới kết luận vừa rồi mình ở trong sương phòng, dục vọng độc chiếm của nương thật sự là cường đại.
Lực chú ý của Phong Hằng lại đặt ở trên chuyện nhũ mẫu nàng nói, hắn cau mày nói: “Sau khi ăn tết chúng ta sẽ lên kinh thành, đến lúc đó trước thời hạn cai sữa cho Hỷ nhi, đuổi nhũ mẫu đi.”
Tống Sư Trúc có chút chần chờ: “Quá sớm.” Khuê nữ sinh tháng ba, qua năm còn chưa tròn một tuổi.
Đương nhiên nàng biết Phong Hằng quan tâm đến cảm nhận của nàng, nhưng nàng nghĩ một chút, cảm thấy mình vừa mới nhìn thấy khuê nữ, cảm xúc d.a.o động quá lớn, hẳn là về sau sẽ tốt hơn.
Vì khuê nữ, nàng vẫn có thể khắc chế không ăn giấm.
Bởi vì muốn bồi dưỡng tình cảm với khuê nữ, sau khi Phong Hằng rửa mặt chải đầu xong, Tống Sư Trúc liền cho người ôm Hỷ nhi đang tỉnh táo tới.
Nương nàng còn sai người đưa tới một tấm thảm nhỏ mà hài tử quen dùng, dạy nàng khoác lên người rồi lại ôm hài tử, Tống Sư Trúc nghe theo, thấy khuê nữ mở to một đôi mắt hắc bạch phân minh, hiếu kỳ cọ tới ngửi ngửi, tâm đều sắp bị hòa thành nước.
Không khóc, đây chính là thắng lợi!
Nàng nhịn xuống vui sướng, trong tay cầm trống lúc lắc chơi đùa khuê nữ, ánh mắt Hỷ nhi nhìn thẳng về phía mặt trống, mười phần thuần thục đưa tay muốn cướp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai mẫu tử chỉ lấy một cái trống lúc lắc ngươi tranh ta đoạt, Tống Sư Trúc đùa hài tử rất có kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại ở trên mặt khuê nữ hôn một cái, thấy khuê nữ không bài xích, trong lòng nàng càng kích động không chịu nổi.
Phong Hằng mỉm cười nhìn một màn trước mắt này, hắn mặc dù cũng muốn khuê nữ, nhưng nửa năm qua tâm tư của hắn đều đặt ở khoa cử, tình cảm nữ nhi cũng không nồng đậm bằng thê tử. Ước chừng là mẫu tử liền tâm, Tống Sư Trúc kiên nhẫn chơi với khuê nữ hơn nửa canh giờ, khuê nữ sẽ không kháng cự nàng như vậy nữa.
Tống Sư Trúc đột nhiên nói với hắn: “Ngươi cũng tới ôm Hỷ nhi nhà chúng ta.”
Phong Hằng đi qua, trước tiên nhìn mặt mày khuê nữ một chút, cười: “Càng ngày càng giống ngươi.” Điểm quen thuộc này khiến cho trái tim Phong Hằng mềm mại hẳn lên.
Lúc trước Lý thị đã dạy hắn làm sao để bế hài tử, Phong Hằng chưa luyện tập, vừa bắt đầu cũng tìm lại cảm giác, đáng tiếc khuê nữ cũng không cảm kích, há mồm muốn khóc, Tống Sư Trúc vội vàng ôm trở về, khuê nữ nhìn nàng vẫn là toét miệng cười, lại kéo một cái thảm trên người sắp rơi, sau khi dỗ khuê nữ xong, nàng mới thở dài nói: “Ta thấy trong thời gian ngắn khẳng định khuê nữ không nhận ra chúng ta.”
Phong Hằng nhướng mày nói: “khuê nữ thân sinh, tóm lại là ruột thịt.”
Câu nói này vẫn có chút đạo lý.
Tống Sư Trúc ôm khuê nữ chơi một hồi, bên ngoài Lý thị liền để bọn họ đi ra ngoài ăn tiệc tẩy trần. Trên bàn cơm, thức ăn phong phú không cần phải nói, Tống Sư Trúc nhìn bày ở trước mặt nàng đều là món nàng thích ăn, mặt mày cong cong cười cười với Lý thị.
Mặc dù Lý thị cũng trả lời nàng, nhưng Tống Sư Trúc phát huy sự tâm linh tương thông giữa hai mẫu tử, vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt bình tĩnh của nương nàng có chút khác thường.
Sau khi ăn xong, Tống Sư Trúc đặc biệt chạy đến sương phòng cùng nương nàng lặng lẽ nói: “Ta chỉ có một nương thôi.”
Phùng thị đối với nàng cũng tốt, nhưng loại thân mật này, không có ngậm đắng nuốt cay dạy bảo từ nhỏ, càng không có tâm địa nương hiền mười mấy năm, thậm chí bây giờ còn không ngừng quan tâm, Tống Sư Trúc tự nhiên biết bên nào mới là nương ruột.
DTV
Nghe xong những lời này của khuê nữ, Lý thị lộ ra một nụ cười, từ khi biết Phùng thị đưa khuê nữ đến một tòa nhà, tâm tư vẫn luôn không được tự nhiên, đột nhiên liền buông lỏng.
Đều nói nuôi con mới biết lòng phụ mẫu, Tống sư Trúc ngày thường cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng từ hôm qua đến bây giờ, ánh mắt yêu thương của Đồng thị lúc cho Hỷ nhi con bú, mấy lần đều khiến trong lòng nàng ê ẩm.
Người cùng tâm, Tống Sư Trúc thật sự có thể hiểu được tâm tình của nương nàng.
Đắm chìm trong ánh mắt sáng lấp lánh của khuê nữ, Lý thị đưa tay sờ sờ khuôn mặt khuê nữ, thở dài: “Thật ra nhị thẩm ngươi cũng đối đãi ngươi rất tốt.”
Nàng dừng một chút, nhưng thật sự quá tốt rồi.
Năm kia khi Phùng thị về huyện, đối với Tống Sư Trúc thập phần không tầm thường, lúc ấy Lý thị chỉ cảm thấy thêm một người đối tốt với khuê nữ cũng không tệ, nhưng hôm nay Phùng thị muốn so với mình, Lý thị liền không vui.
Tống Sư Trúc an ủi nương nàng: “Nương, ta hiểu rõ.” Mặc dù nói như vậy là có lỗi với Nhị thẩm, nhưng nàng và nương nàng mới là một người một nhà, Tống Sư Trúc vẫn luôn nhớ kỹ điểm này.
Lý thị nghe khuê nữ nói những lời này, trong lòng phá lệ khoan khoái dễ chịu, cười nói: “Đi Kinh Thành một chuyến, miệng như bị lau mật.”
“Ta nói thật lòng đấy.”
Lý thị mỉm cười, lại dặn dò: “Chờ có cơ hội, ngươi liền mang khế nhà trả lại cho nhị thúc nhị thẩm ngươi... Nhị thẩm ngươi tốt với ngươi, chúng ta cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước. Mấy người đại lang đều chưa thành thân, nếu để cho đường tẩu sau này biết nhị thẩm ngươi mang tòa nhà tốt như vậy cho ngươi, trong lòng khẳng định sẽ không thoải mái.”
Cũng không phải không muốn để Tống Sư Trúc tiếp nhận quà tặng của Phùng thị, mà là phần lễ này thật sự quá nặng. Lý thị nói xong, liền tính toán trong lòng một chút tư phòng của mình, cảm thấy lấy ra toàn bộ, mua cho khuê nữ một tòa nhà ba gian ở Kinh Thành hẳn là không có vấn đề.
Tống Sư Trúc: “Nương, người cũng đừng quan tâm.” Nàng dám đánh cược, nương nàng khẳng định đang nghĩ làm sao để bổ sung một tòa nhà cho nàng.
Lý thị lắc đầu: “Nếu không quan tâm, ngươi liền gọi người khác là nương.”
“Đương nhiên là không!” Tống Sư Trúc dựa vào bên cạnh nương nàng, cọ cọ cọ, liền nói tiền căn hậu quả Phùng thị tặng nàng khế nhà.
Lúc ấy chuyện huynh muội tiểu Phùng thị kia, Tống Sư Trúc viết thư về nhà, chỉ nói một câu đại khái với Lý thị, hiện tại mặt đối mặt, mới nói ra toàn bộ những gì đã xảy ra từ đầu chí cuối.
Lý thị mới biết khuê nữ của nàng khi ở phủ thành đã bỏ ra không ít khí lực cho chuyện của Nhị phòng.