Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 222



Tống Sư Trúc nhịn cười nói: “Không sao, ta trở về khẳng định nói với phụ thân và tổ mẫu tội của hắn, bảo đảm để cho Nhị đường huynh bị người ta khiển trách đến cùng.”

Tống Sư Trúc cũng mới biết Tống Nhị Lang thuyết phục Phùng thị như thế nào.

Thật sự là đánh rắn đánh bảy tấc. Nhiều năm rồi Phùng thị chưa từng về quê, năm nay trong nhà rất nhiều chuyện tốt, Tống Nhị Lang bèn lấy đó làm lý do, dụ dỗ nương hắn đến thăm mộ phần ngoại tổ mẫu, Phùng thị bị hắn mài mấy lần, cũng động lòng.

Kết quả là hai ngày sau khi thi triều, cho dù Tống Nhị Lang thi đậu thứ cát sĩ, trong nhà cũng không có ai chúc mừng cho y, tất cả mọi người đều cảm thấy y là một tên lòng dạ hiểm độc, ngay cả Tống Văn Sóc thấy nhi tử mình cũng không có cho hắn mặt mũi.

Tống Văn Sóc thấy Tống Nhị Lang còn muốn tìm lý do cho mình, lập tức xoay người, giúp Phùng thị sửa sang lại dây buộc trên áo choàng, mới nói: “Giúp ta thắp thêm mấy nén hương trước mộ phần nhạc phụ nhạc mẫu... Không cần lo lắng về nhà, chiếu cố tốt bản thân là được.”

Phùng thị gật đầu đồng ý, lại nói với đại nhi tử và tiểu nhi tử: “Đi học cho tốt, chương trình năm nay lễ mừng năm mới, ta đều nói với quản sự. Các ngươi phân công hợp tác, vừa vặn để nương nhìn xem bản lãnh của các ngươi.”

Nhị nhi tử đắc tội đại ca tiểu đệ của hắn ác như vậy, nếu nàng không lên tiếng, khẳng định còn phải ở chỗ này nói nhảm rất lâu. Mấy tháng nay Phùng thị cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của các nhi tử, ngoài sự ấm áp ra, cũng có mấy phần đau đầu.

Tống đại lang và Tống tam lang đối mặt với sự phân phó của nương ruột, đều vỗ n.g.ự.c cam đoan mình sẽ làm tốt. Nhưng mãi đến khi thuyền buồm rời xa bến tàu, Tống Sư Trúc vẫn có thể nhìn thấy ba người đứng tại chỗ, Tống Tam Lang không ngừng phất tay nói lời từ biệt, độ cong của cánh tay huy động rất lớn, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy lát nữa sau khi trở về nhất định phải dán cao dược mới được.

Lúc này phu nhân Bảng Nhãn đi theo bọn họ cùng thuyền về tỉnh nhìn một màn này, cười nói: “Tống phu nhân thật đúng là có phúc khí.”

Tống Sư Trúc lập tức gật đầu phụ họa nói: “Đường huynh đường đệ nhà ta đều là hiếu thuận nhất, người ngoài thấy cũng phải khen một câu.”

Hạ phu nhân buồn cười: “Cho nên có huynh đệ như vậy, Phong phu nhân cũng là người có phúc khí.” Hạ Bảng Nhãn và Trạng Nguyên ở đầu thuyền trò chuyện với nhau thật vui, nàng cũng là có ý tiến lên đáp lời, không nghĩ tới Trạng Nguyên phu nhân tính tình hiền hoà như vậy.

Phùng thị nghe hai người đối thoại, trong lòng cũng cảm thấy tất cả phúc khí đời này của nàng, chính là sinh ra ba nhi tử này. Bất quá vừa mới trải qua ly biệt, nàng cũng không có tâm tư nói chuyện, chỉ cười nhạt đứng ở một bên.

Cuối thu mùa đông, gió sông lạnh lẽo, Tống Sư Trúc vừa nói chuyện phiếm với Hạ phu nhân, vừa lúc chú ý tình huống Phùng thị, thấy Phùng thị khép cổ áo lại dường như có chút lạnh, liền cáo từ Hạ phu nhân, đỡ Phùng thị vào khoang thuyền.

Tân khoa tiến sĩ về nhà lên thuyền quan của triều đình đều có ưu đãi, qua lại đều có thể miễn phí ngồi. Tổng thể mà nói so ra không thoải mái bằng thuyền Lý gia lúc ấy, nhưng Tống Sư Trúc lại cảm thấy tự tại hơn rất nhiều.

Con thuyền này sẽ đi thẳng về hướng bắc, đi qua mấy bến đò ở Kinh thành, Tống Sư Trúc chỉ hy vọng mặt sông không đóng băng nhanh như vậy, nếu không bọn họ sẽ phải đổi xe ngựa giữa đường, một đường phải trì hoãn bao nhiêu thời gian.

Từ sau khi Phong Hằng trúng Trạng Nguyên, Tống Sư Trúc đã tính toán xong. Huyện Phong Hoa gần biên cương, dựa theo tiêu chuẩn triều đình, một chuyến này cộng thêm thời gian đi về có thể có ba tháng nghỉ ngơi, nếu xuất phát sớm một chút, trên đường thuận buồm xuôi gió, có thể ở nhà khoảng nửa tháng.

Vì có thể ở nhà lâu một chút, Tống Sư Trúc một đêm này lại đem thần bài theo nàng vào nam ra bắc bày ra.

Phong Hằng rửa mặt xong, đóng cửa sổ lại, xoay người vừa vặn nhìn thấy Tống Sư Trúc lẩm bẩm trong miệng trước bài vị, thần bài đặt trên bàn hương, theo nước sông nhấp nhô còn có chút lắc lư.

Chờ sau khi nàng đứng lên, hắn tò mò hỏi: “Lần này lại cầu xin thứ gì?”

“Để ông trời phù hộ chúng ta thuận lợi, đừng có tình huống đột phát phát sinh nữa.” Tống Sư Trúc nghiêm túc gằn từng chữ.

Phong Hằng nghĩ nghĩ, cũng nghiêm túc đi qua dập đầu, Tống Sư Trúc gật đầu với thái độ thành kính của hắn, thấy hắn lại lên giường làm ấm chăn trước, trong lòng càng hài lòng hơn.

Nàng vén chăn lên nằm vào, Phong Hằng lập tức ôm nàng vào trong ngực. Tống Sư Trúc thoải mái thở dài một hơi, xoay người nhìn hắn, nói: “Hôm nay Hạ phu nhân nói với ta một chuyện.”

Phu nhân Bảng Nhãn muốn tìm nàng cùng nhau buôn bán da lông ở Bắc địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay Hạ phu nhân biết quê hương của nàng ở biên cương, sau khi phụ thân ruột lại là người đứng thứ hai trong huyện, lập tức thân thiện hơn ba phần, nói là chất lượng da lông của Quỳnh Châu phủ, so với những nơi khác đều tốt hơn, giữ ấm hơn, giá cả còn thấp, tóm lại khen Quỳnh Châu phủ một lần, sau đó đưa ra chủ ý hợp tác.

Tống Sư Trúc từng quản lý cửa hàng cũng thử tay nghề buôn bán, cũng không biết Hạ phu nhân vì sao mới quen biết cứ tin tưởng nàng như vậy.

Phong Hằng giúp nàng kéo chăn, cười nói: “Ngươi không phải luôn muốn mua đất mua nhà ở Kinh Thành sao, đây cũng là cơ hội tốt.” Hắn ngược lại biết rõ Hạ phu nhân vì sao như thế.

Tấm gương Hạ Tư Tề cũng nhìn ra ý tứ của Hoàng Thượng. Trước kia triều đình mở khoa thủ sĩ, tài tử Giang Nam tài hoa hơn người, mỗi lần trở về Kim Bảng đều chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng lần này cơ hồ bảy thành xuất từ phương Bắc, ý tưởng Hoàng Thượng muốn Phù Bắc chống Nam, thật sự hết sức rõ ràng.

Cùng là sĩ tử Bắc địa, Hạ Tư Tề hẳn là muốn sớm ôm đùi.

Tống Sư Trúc nghe Phong Hằng giải thích một hồi, vẫn còn có chút do dự. Có con đường kiếm tiền đương nhiên là tốt, nhưng chuyện làm ăn phải cân nhắc rất nhiều, cửa hàng nguồn tiêu thụ và nhân công còn là thứ yếu, lấy bạn tốt Mộ Thanh Uyển của nàng ở huyện Phong Hoa mà nói, hai tửu lâu dưới danh nghĩa nhà nàng, hôm nay còn phải lấy ra hơn phân nửa tiền lãi cầu xin Tống gia che chở.

Kinh Thành quan to hiển quý nhiều như vậy, Tống Sư Trúc thật đúng là lo lắng mình cản đường nhà ai, gặp phải phiền toái.

Hơn nữa ngoại trừ điểm này, nhân phẩm gia thế của người hợp tác cũng rất quan trọng, nàng và Hạ phu nhân vừa mới quen biết.

Chỉ là trước khi ngủ không có chuyện phiếm, Phong Hằng cũng thuận miệng nói: “Nếu không tin Hạ phu nhân, không bằng ngươi hỏi Nhị thẩm xem có muốn cùng làm hay không?”

“Những lo lắng này đều không phải vấn đề gì, nếu có thể thuyết phục Lý cô nương cũng nhập cổ phần, có Lý gia chống lưng, hết thảy liền không sao.”

DTV

Tống Sư Trúc thật sự để bụng Lý Tùy Ngọc, trước khi xuất phát, hai người đi Lý phủ một chuyến bái biệt lão sư, Ngụy gia, thê tử cùng Lý Tùy Ngọc ở trong phòng nói chuyện cả buổi chiều, sau đó Lý Tùy Ngọc còn tặng cho khuê nữ nhà hắn một rương lễ vật, đây cũng là nguyên nhân vì sao hành lý lần này nhiều như vậy.

Không chỉ có dì Ngụy mang đồ cho nương Phong Hằng, Lý lão thái thái tài đại khí thô, hỏi qua Tống Sư Trúc, mỗi người có danh vị trong hai nhà cũng đều chuẩn bị lễ, phần thận trọng này, rõ ràng là đối đãi bọn họ như thân thích.

Nếu Tống Sư Trúc muốn mượn mặt mũi Lý gia, nhất định là không có vấn đề, chủ yếu vẫn là xem nàng có muốn buôn bán hay không.

Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Nếu ta có thể làm thành công, thiên sách luận trên thi đình ngươi liền có cơ hội thí nghiệm.”

Phong Hằng nhịn không được cười nói: “Vậy ngươi phải làm ăn lớn một chút, nếu không nguồn hàng của một huyện sẽ không đủ.” Nội dung bài viết kia của hắn, là quan phủ thống nhất thu mua hàng hóa trong tay dân chúng, miễn cho phiền toái trên lưu thông, Tống Sư Trúc nếu thật có thể làm đến mức này, có lẽ Hoàng Thượng cũng phải xem trọng nàng một chút.

Tống Sư Trúc cảm thấy Phong Hằng đang cười nàng, trong lòng hừ hừ hai tiếng.

Thành thân hơn một năm, Tống Sư Trúc cũng hiểu được một đạo lý, một người thê tử nếu muốn để phu quân tôn trọng, có năng lực khiến người ta lau mắt mà nhìn mới là quan trọng nhất. Hoàng Thượng có thể điểm phong Trạng Nguyên, đối với bài văn chương kia của hắn khẳng định cũng có một loại tán thành nào đó, nếu như lôi kéo Lý Tùy Ngọc cùng làm, lại thật có thể làm ra chút thành tích, chính là tất cả đều vui vẻ.

Nàng suy nghĩ trong lòng một chút, cảm thấy chuyện này hẳn là có thể làm, nhưng nhất định phải hao phí rất nhiều tinh lực, hơn nữa thời gian khẳng định phải kéo dài thêm mấy năm.

Nàng thở dài một tiếng, Phong Hằng thấy nàng hiện tại liền suy nghĩ, dở khóc dở cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai Hạ Tư Tề sẽ rời thuyền, nếu ngươi thật sự có hứng thú, đợi sau khi về kinh lại tìm phu nhân hắn trò chuyện một chút.”

Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bây giờ nói chuyện này vẫn còn sớm, liền nói: “Nếu sau này ta thật sự muốn buôn bán, nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp.”

Phong Hằng thấy nàng nghiêm túc, liền phụ họa nói: “Đây là nhất định phải làm. Thê tử đã có tài năng, sao có thể ở nhà mãi được. Đến lúc đó để ta làm hậu thuẫn cho ngươi, ta nhất định toàn lực ủng hộ thê tử.”

Tống Sư Trúc lúc này mới hài lòng gật đầu đi ngủ.

Ngày thứ hai sau khi tiễn Hạ phu nhân đi, thuyền đi về sau cũng vô cùng thuận lợi, Tống Sư Trúc lần trước đi ngang qua kênh này lộ đao quan kiếm ảnh, lần này trên sông ngay cả con vịt hoang cũng không thấy.