Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 220



Hôm nay là tiệc chúc mừng việc vui của nhi tử và điệt tế, Phùng thị cũng không đặt tất cả tinh thần lên người Lâm phu nhân, nàng thu hồi ánh mắt, quay sang đám người náo nhiệt hỏi chuyện thi triều của nhi tử, cũng cười nói: “Chuyện học tập, Nhị lang từ trước đến nay có chủ ý của mình.”

“Năm nay nhà các ngươi có vận may, triều khảo khẳng định là chuyện mười phần chắc chín.” Lời này là Điền phu nhân nói, sau khi nói xong không thiếu được khen Phùng thị có phúc khí, lại trêu ghẹo Tống Sư Trúc: “Trạng Nguyên chắc không cần hỏi nữa, một chức Tòng lục phẩm là chạy không thoát.”

Tống Sư Trúc cười khiêm tốn, nàng cũng biết vì sao, thi triều nhất giáp cơ bản đều là đi ngang qua sân khấu, sau khi thi xong, vô luận thành tích ưu khuyết đều có thể tiến vào Hàn Lâm viện, Trạng Nguyên là từ lục phẩm, Thám Hoa, Bảng Nhãn là chính thất phẩm, từ thời tiên đế đã là như thế.

Về phần vì sao còn muốn làm điều thừa như để Tam Đỉnh Giáp tham gia khảo thí, đây là quy định của triều đình, mọi người cũng sẽ không ở bên ngoài nghị luận.

Nàng suy nghĩ một chút lời của Phong Hằng, rượu là ấm, đồ ăn là lạnh, nóng nhất có lẽ là chỉ có không khí, nhưng mà lời nói đương nhiên không thể nói trắng ra, nàng cười nói: “Phu quân nhà ta nói, trên cơ bản đều là yến ẩm, triều đình chính là muốn để cho tân khoa tiến sĩ làm quen một chút.”

Có thể ngồi ở công đường, phần lớn đều là trong nhà có tiến sĩ, chủ đề chính là Quỳnh Lâm yến lại kéo dài đến thức ăn hôm nay, nữ quyến không thể so với khách nam bên kia còn có rất nhiều thú vui xinh đẹp, mọi người nói cười ăn đồ ăn, nghe thấy có người khen tiệc làm tốt, Tống Sư Trúc lập tức cười nở hoa.

Tiệc hơn một nửa, Tống Sư Trúc cuối cùng nhớ lại nhiệm vụ của mình.

Lâm phu nhân nhìn một cái, phát hiện điểm không đúng, khuê nữ của nàng không thấy đâu nữa. Nàng lập tức liền nghĩ một chút, nghĩ đến tình cảm khuê nữ đối với Tống Nhị Lang, trong lòng cực kỳ lo lắng khuê nữ là lén đi gặp ngoại nam, lại không dám tùy ý lộ ra, chỉ đành phải nghẹn ở trong lòng.

Lâm Anh là bị nha hoàn mời đi, nghe nha hoàn phụng chính là danh nghĩa Phong phu nhân, nàng một chút cũng không do dự, liền đáp ứng. Phong phu nhân là điệt nữ của Tống phu nhân, cũng cực kỳ tốt với huynh đệ Tống Nhị Lang.

Chỉ vì hai điểm này, nàng đã nghĩ kỹ phải tạo mối quan hệ với Phong phu nhân.

Bởi vì như thế, thấy nha hoàn bảy rẽ tám rẽ dẫn nàng đến cửa nhỏ hai nhà, nàng cũng chỉ hiếu kỳ Phong phu nhân đến tột cùng đánh chủ ý gì, trong lòng cũng không nửa điểm cảnh giác.

Nha hoàn cuối cùng dẫn nàng tới một phòng khách của Phong gia. Nơi này trống trải, trên tường treo thư họa, bàn ghế, giường chiếu đầy đủ, trên bàn còn có một chậu hoa lan, gió nhẹ thổi vào mặt cực kỳ thoải mái.

Lâm Anh đánh giá Hoa Thính một hồi, liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phong phu nhân trước mắt.

Tống Sư Trúc cũng đang nhìn vị Lâm cô nương này. Trong giấc mơ kia, bên ngoài đột nhiên truyền khắp tin tức Lâm cô nương và Tống Nhị Lang có tư tình, cuối cùng Lâm cô nương bị gả cho biểu ca nhà mình, không chỉ thanh danh hoàn toàn không có, đoán chừng cuộc sống cũng không dễ chịu.

Lúc trước nàng luôn cảm thấy trong đó có một điểm nói không thông, vị Lâm cô nương này lấy thanh danh làm đại giá không muốn tiến cung, nhưng vì sao Tống Sư Trúc lại cảm thấy nàng không phải tú nữ, còn có thể gả cho nhị đường huynh của mình.

Bây giờ nhìn sự tự tin trong mắt nàng, còn có đủ loại hành động vừa rồi của nàng, lại có chút hiểu rõ. Người tranh cường, xưa nay đều là tự tin bùng nổ.

Bởi vậy, nàng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, nếu lần này Lâm Anh thuận lợi tiến cung, Lý Tùy Ngọc linh thông dịu dàng như vậy, bên dưới có thêm một nhân vật tâm tính như vậy, cũng không biết có thể khống chế được hay không.

Trong lòng nghĩ đến ý nghĩ này, Tống Sư Trúc lấy lại bình tĩnh, sau đó mới phân phó nha hoàn dâng trà.

Sau khi gặp người, Tống Sư Trúc biết sách lược làm ác chọc thủng ảo tưởng của tiểu cô nương kia phải sửa một chút.

Phòng khách cao rộng u tĩnh, chỉ có hai người ngồi đối diện bàn, sau khi hàn huyên, Tống Sư Trúc cười nói: “Vừa rồi tiệc còn chưa ăn xong ta đã mời Lâm cô nương đến, thật sự là thất lễ.”

Nói xong, Tống Sư Trúc đẩy đĩa bánh hạt dẻ trên bàn đến trước mặt Lâm Anh bảo nàng ăn thêm.

Lâm Anh vốn đã nghĩ xong nên làm thế nào để lấy lòng Phong phu nhân, lúc này bị Tống Sư Trúc chiếm tiên cơ, có chút nịnh nọt liền nghẹn ở cổ họng nói không ra lời.

Thấy Tống Sư Trúc cổ vũ nhìn nàng, nàng dừng một chút, vẫn cầm lên một miếng bánh ngọt.

Có bánh ngọt mở màn, quả nhiên bầu không khí đã tốt hơn không ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Sư Trúc vừa rồi đã chú ý tới, có lẽ là vừa rồi trên bàn vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của Phùng thị, cô nương này không dùng bao nhiêu đồ ăn, vừa rồi tầm mắt nói chuyện còn như có như không rơi vào trên bánh ngọt.

Thấy nàng ăn, Tống Sư Trúc cũng cầm một miếng, vừa ăn vừa pha trà, trêu chọc nói: “Dùng nhiều chút, người là sắt, cơm là thép, nửa bữa không ăn cũng đói đến hoảng.”

“Lại nói, nếu để cho cô nương tới nhà chúng ta ăn tiệc còn đói, truyền ra ngoài người khác sẽ cảm thấy chúng ta keo kiệt.”

Tống Sư Trúc ăn xong, vỗ vỗ bã bánh trên tay, lại cầm bình rót cho Lâm Anh một ly trà, bảo người ta rót hai bát tàu hũ non, còn hỏi nàng thích vị ngọt hay mặn.

Nàng dự định làm một buổi tiệc, nếu như khô khan trực tiếp nói mục đích, với tính tình Lâm Anh triển lộ ra, nhà mình nhất định sẽ vô duyên vô cớ có thêm một kẻ địch.

Tống Sư Trúc có chút cảm giác mình là quả hồng mềm, nếu Lâm Anh chỉ là một tiểu cô nương, nàng đắc tội nhiều lắm là chột dạ một hồi, nhưng sau khi gặp mặt một lần, nàng liền sinh ra ý niệm không muốn sinh thêm thù hận.

Thấy Lâm Anh cũng chọn vị ngọt giống như nàng, nàng liền cười nói: “Ta cũng thích ngọt, trong nhà chỉ có ta và nhị thẩm thích ngọt, phu quân và đường huynh, Nhị thúc đều thích mặn. Muốn ta nói, đậu hũ mặn có cái gì ăn ngon, đậu hũ phải bỏ nhiều hoa quế cùng mật ngọt, nhất là giữa mùa đông, từ bên ngoài ăn vào, miệng vừa ấm vừa không tốn sức, cả người đều ấm áp.”

Lâm Anh nghe nàng nhắc tới Tống Nhị Lang, trong lòng nhảy dựng, nàng nhã nhặn ăn bánh ngọt, đột nhiên không hiểu rõ dụng ý vị Phong phu nhân này đến tột cùng là gì.

Tống Sư Trúc cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ ăn uống của nàng, thấy nàng ăn xong, liền nói: “Ngươi còn thích ăn cái gì? Hôm nay trong nhà mời đầu bếp bên ngoài, chúng ta sai sử thêm vài lần, mới không lãng phí.”

Sợ Lâm Anh có băn khoăn, nàng còn nói: “Đừng lo lắng, ta cũng muốn ăn.”

Vẻ mặt nàng sinh động, giọng điệu ôn nhu, Lâm Anh cho dù có tâm tư khác, vừa ăn bánh ngọt lại ăn đậu hũ, câu nệ trong lòng cũng giảm đi hơn phân nửa.

Tống Sư Trúc liền báo thực đơn trên bàn hôm nay, hai người thương lượng để nha hoàn mang lên một bàn đồ ăn, không cần người hầu hạ, tự mình gắp thức ăn rót rượu.

Tống Sư Trúc vừa ăn vừa nói một chút chuyện lý thú khi mình xử lý buổi tiệc, nghe nàng ấy nói đùa, cảm thấy Trạng Nguyên không ngon bằng Giải Nguyên, Lâm Anh nhớ tới chuyện cũ, cũng cười nói: “Năm đó tổ mẫu ta vừa mới vào kinh cũng nói như vậy.”

Thấy trên mặt Tống Sư Trúc lộ ra vẻ khó hiểu, nàng liền giải thích: “Tổ tiên nhà chúng ta cách Kinh Thành cực xa, năm đó phụ thân thi đậu tiến sĩ, liền mang một nhà đều đón đến kinh thành...”

Tống Sư Trúc ở trong ngõ Lâm Thái hơn nửa năm, lúc trước đối với lai lịch gia đình Lâm gia chỉ là kiến thức nửa vời, hiện tại rốt cục nghe được toàn bộ.

Lâm gia xuất thân là tiểu địa chủ, Lâm học sĩ có thể thi đậu tiến sĩ tự nhiên là có thực học, đáng tiếc cưới thê tử quá sớm, ở trong huyện cưới một cô nương nhà tú tài, liên tục nửa đời người bị ngoại thích quấn lấy.

Năm đó Lâm phu nhân cố ý mang theo một nhà đệ đệ lên kinh hưởng phúc, Lâm học sĩ theo chủ trương nam chủ ngoại, nữ chủ nội, nên không có từ chối. Vẫn là trước đi Lâm lão phu nhân thấy nhi tử, nhi tức không đáng tin cậy, trước một bước đặt mua đồ cưới cho tôn nữ, đáng tiếc Lâm học sĩ lần trước gặp nạn, cũng bị lấy đi không ít.

Lâm Anh nói đến những vàng bạc đồ cưới mà nương nàng cầm đi đút lót, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Tống Sư Trúc cố tình an ủi nàng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, gặp phải một người nương như vậy, cô nương này cũng là thảm kịch của cuộc đời.

Bầu không khí yên lặng xuống, Tống Sư Trúc vừa mới cầm lấy khăn lau miệng, Lâm Anh liền thình lình ném ra một câu: “Lúc trước nhà ta náo loạn vài lần, phu nhân hẳn là cũng nghe nói qua.”

Tống Sư Trúc mặc dù kinh ngạc vì nàng đột nhiên kéo ra đề tài này, nhưng trong lòng lại khẽ động, cảm thấy đây là cơ hội để giải quyết chuyện này, nàng thận trọng nói: “Người khác không cần sợ, mình có thể gánh vác được hậu quả là được.”

“Phu nhân không cần an ủi ta như vậy, ta đã sớm biết mình là trò cười trong ngõ nhỏ.”

Lâm Anh tự giễu một câu, mượn men rượu buồn bã nói, “Trước khi tổ mẫu bệnh c.h.ế.t vẫn luôn bảo ta giữ tốt đồ cưới, sau này gả cho một hộ đáng tin cậy... Hiện giờ bên ngoài có rất nhiều người đều cảm thấy ta bất hiếu, ta cũng cô phụ tổ mẫu rồi.”

DTV

Lâm Anh nói xong liền lắc đầu, lại nhìn về phía Tống Sư Trúc.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, muốn mưu đồ gả vào Tống gia, đề tài này tự nhiên không tránh được. Tiết tấu nói chuyện hôm nay hoàn toàn khống chế ở trong tay Tống Sư Trúc, nàng đột nhiên nói ra lời này, nửa thật sự trong lòng bi thiết, nửa cũng là muốn thăm dò cách nhìn của Tống Sư Trúc đối với chuyện Lâm gia.