Đồng thời cầm hai cái hồng bao, gã sai vặt kích động đến tim phát run, trong miệng không ngừng nói lời chúc lành.
Tống Tam Lang ở bên cạnh không nhịn được chen lời: “Còn nhị ca và Lý đại ca của ta đâu, nhìn thấy tên của bọn họ chưa?”
Mấy tháng nay nhị ca của hắn cố gắng thế nào hắn cũng nhìn thấy, trong lòng Tống Tam Lang vẫn luôn cảm thấy nhị ca nhà hắn không thể không trúng.
Gã sai vặt lúng túng một chút, nói: “Người thực sự quá nhiều, tên của đường cô gia ở trên cùng, ta liếc mắt liền thấy được, còn muốn nhìn nữa, liền bị người gạt ra.”
Nghe gã sai vặt nói như vậy, Tống Tam Lang quả thực gấp muốn chết, Tống Đại Lang an ủi đệ đệ: “Chờ một chút, nhất định sẽ có tin tức tốt.”
Tống Sư Trúc giữa lông mày tràn đầy vẻ vui mừng, cũng nói: “Nhất định có tin tốt!” Trực giác nói cho nàng, không có khả năng chỉ có một cống sĩ!
Nàng đang muốn nói chuyện, bên ngoài liền nghe được sĩ tử Hội Nguyên ở trong phòng khách chúc mừng, Phong Hằng chỉ kịp cùng thê tử trao đổi một ánh mắt, lập tức liền bị vây quanh ở trong đám người.
Tống Nhị Lang không lo lắng như đệ đệ, thi như thế nào trong lòng hắn đã có tính toán, ít nhất cũng sẽ là cuối bảng. Hắn nhìn phòng khách nối liền không dứt, cười nói với Lý Ngọc Ẩn: “Hôm nay danh tiếng đều ở trên người đường muội phu.
Có Phong Hằng Châu Ngọc ở phía trước, cho dù phía sau bọn họ có thể lên bảng, khẳng định cũng không phong quang náo nhiệt như hắn.
Trong lòng Lý Ngọc Ẩn cũng cảm thấy như thế. Hắn theo bản năng đưa ánh mắt rơi vào trên người Tống Sư Trúc, thấy biểu muội vui vẻ rạng rỡ, căn bản không có đem ánh mắt phân cho người khác, trong lòng sinh ra chút ảm đạm, đột nhiên liền tiêu tan.
Tống Sư Trúc được nha hoàn đỡ sang một bên, lại gửi phong hồng bao cho mấy tiểu tử đi đứng hơi chậm phía sau, một hồng bao chính là nửa sọt tiền cua, nhưng bất kể có bao nhiêu tiền, nàng đều cao hứng.
Hội Nguyên à, phu quân nhà mình đạt được Hội Nguyên này thực sự quá không dễ dàng. Người khác chỉ thấy là đệ tử Lý thái phó đương triều của hắn được rất nhiều tiện lợi, nhưng chỉ có Tống Sư Trúc mới biết từ khi thành thân đến bây giờ Phong Hằng đã trải qua những cửa ải sinh tử kia.
Hương hoa mai từ trong giá lạnh, nụ cười trên mặt Tống Sư Trúc vẫn không dừng lại.
Đằng sau lại có gã sai vặt của Tống gia tới báo tin vui, Lý Ngọc Ẩn xếp hạng thứ mười hai, Tống Nhị Lang xếp hạng sáu mươi tám, tổng cộng có ba trăm người tham gia thi Hội, xếp hạng của ba thí sinh trong nhà đều là đứng đầu.
Lý Ngọc Ẩn quả thật không nghĩ tới thứ hạng của mình lại ở trên Tống Nhị Lang, đối với việc này, Tống Nhị Lang cũng rộng rãi nói: “Không uổng phí sức lực là được.” Thành tích này hắn đã rất hài lòng, chỉ cần không cần chờ ba năm lại thi một lần, hắn liền cảm thấy đủ.
Phùng thị cũng nói: “Trúng chính là đại hỉ!”
Tống Nhị Lang nghe nương khẳng định, trong lòng đột nhiên vui vẻ như ăn mật, hôm nay thật sự là song hỷ lâm môn, ngày thường muốn được nương hắn tán thưởng cũng không dễ dàng.
Hắn cười vui vẻ, Lý Ngọc Ẩn ở một bên nhìn xem, đột nhiên cũng có chút tiếc nuối phụ mẫu không thể chia sẻ niềm vui trúng cử của hắn ở đây.
Ba người trong phòng đều là trúng, ngay cả lão bản Hoa Liên Trai cũng nhân cơ hội đi ra biểu thị, chỉ cần ba thí sinh đồng ý lưu lại thơ từ, trong vòng nửa năm đến tửu lâu tiêu phí, đều miễn phí chiêu đãi ba lượt.
Chuyện tốt bực này, Tống Sư Trúc lập tức đưa mắt nhìn về phía Phong Hằng. Phong Hằng nhìn bộ dáng hưng trí dạt dào của thê tử, cũng không từ chối, ngay tại chỗ liền viết hai câu chúc, ngay sau đó Tống Nhị Lang và Lý Ngọc Ẩn viết xong, cũng in con dấu của mình lên giấy.
Ứng phó xong lại một đám sĩ tử chúc mừng còn có hỷ nhân, tất cả mọi người không có ý định tiếp tục ở lại sương phòng, hiện tại người đến nhà chúc mừng khẳng định cũng rất nhiều, bất quá có thể trước tiên biết mình trúng tuyển, coi như bôn ba tới lui, mọi người vẫn rất cao hứng.
Quả nhiên, sau khi trở lại ngõ Lâm Thái, vừa xuống xe ngựa, liền nghe tiếng pháo nổ lốp bốp, quan phủ phái ra ba tên sai dịch đứng chờ ở một bên, vừa nhìn thấy mấy người Phong Hằng liền vây quanh, náo nhiệt một hồi, ba người Phong Hằng cuống họng đều sắp nghẹn lại rồi.
Tống Văn Sóc là người cuối cùng trở về nhà.
Lúc đó, đám người chúc mừng đều đã tản đi, Tống Văn Sóc nhìn pháo hoa giấy đỏ đầy đất, cũng khó nén vui mừng.
Tại trong Hộ bộ, hắn một mực không tập trung mà chờ tin tức, nghe được ba người đều đã lên bảng, lập tức liền xin phép thủ trưởng trở về. Hắn nhìn ba người trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt mang theo ý cười, liên tục nói tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không chỉ thi tốt, thứ tự cũng tốt.
Nhất là Phong Hằng, Hội Nguyên khác với Cống sĩ phổ thông, trừ không rớt xuống ba bảng ra, thành tích thi Đình kém nhất cũng nhất định ở trước nhị giáp, nếu không triều đình sẽ là vả mặt.
Lần này ba thí sinh trong nhà đều không chịu thua kém, Tống Văn Sóc nhìn thấy mấy người đều là mặt mũi tràn đầy yêu thích, nhưng hắn biết, trong triều đình có mấy tôn tử nhà quan lớn hiển quý, lần này đều rơi xuống cuối bảng, trên mặt các lão đại nhân đều cực kỳ không vui.
Tống Văn Sóc vuốt râu, thánh tâm thánh ý, lần này thật sự rất rõ ràng.
Tống Nhị Lang có chút không chịu nổi ánh mắt vui mừng từ ái của Tống Văn Sóc, sờ sờ da gà, nói một câu đùa: “Hôm nay bên Hộ bộ hẳn là không ít người khen ngợi ngài có phương pháp dạy nhi tử đúng không?”
Tống Văn Sóc từ trước đến nay biết nhị nhi tử không đứng đắn, lúc này nể tình tấm bảng hiệu Cống Nguyên kia trong nhà hôm nay, nuốt lời dạy dỗ xuống, mà nói: “Phía sau còn có thi vòng hai và thi Đình, vẫn phải ôn tập thật tốt, chớ lơ là.”
Theo từng bước giáo huấn của Tống Văn Sóc, Tống Nhị Lang gật gật đầu, cảm thấy Tống Văn Sóc nghiêm túc như vậy mới là bình thường.
Tống Văn Sóc nói xong nhi tử của mình, lại nói với Phong Hằng: “Thành tích của ngươi ở trên thi Hội so với ta năm đó còn tốt hơn, Nhị thúc không có gì phải dặn dò ngươi, chỉ là hai ngày nay bên ngoài có người mời ngươi ra ngoài, tốt nhất đừng đồng ý.”
DTV
Phong Hằng còn chưa nói gì, Tống Nhị Lang nhịn không được chen miệng nói: “Bên ngoài sẽ xảy ra chuyện sao?”
Tống Văn Sóc chỉ nói: “Cẩn thận không có chỗ xấu.” Vì đề tên Nhất bảng, có một số người chuyện gì cũng làm ra được.
Chớ nói chi là sáng sớm hôm nay liền truyền ra tin tức Hoàng Đế chèn ép tôn tử thế gia, Phong Hằng làm Hội Nguyên khóa này, cây mọc thành rừng, khẳng định bị rất nhiều người đều coi là cái đinh trong mắt. Bây giờ chín mươi chín bước đều đã đi xong, không thể ở một bước cuối cùng ngã xuống.
Phong Hằng chăm chú nghe xong, trước tiên nghĩ đến những chuyện quỷ dị phát sinh trên người mình, ngày thường hắn dễ dàng lâm vào hiểm cảnh hơn người khác, có một số việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Trong lòng suy nghĩ miên man, dù sao cũng chỉ là ở nhà đóng cửa đọc sách mà thôi, Phong Hằng cũng rất đồng ý với lời của Nhị thúc, nhưng còn có một việc, hắn nói: “Chuyện đại hỷ này, về tình về lý ta đều phải tự mình đến Lý gia và Ngụy gia báo hỷ mới được, hiện tại cần làm phiền đại đường huynh gửi một phong thư tới nói rõ tình huống giúp ta.”
Tống Văn Sóc do dự một chút. Lý gia dòng dõi thư hương thế gia, ngay cả hắn cũng chưa từng vào cửa lớn Lý gia, nhưng loại chuyện này nếu không có chủ tử đứng ra mặt, gọi hạ nhân tới cửa luôn không ra dáng. Tống Văn Sóc trong lòng biết đây là lời dẫn dắt của Phong Hằng đối với đại nhi tử, sau khi cân nhắc một lát, vẫn là đồng ý.
Phong Hằng cười: “Vậy mấy ngày nay ta ở trong nhà chuẩn bị thi cử, không ra ngoài nữa.”
Tống Văn Sóc thấy bộ dáng phong quang nhược nguyệt của hắn, trong lòng thầm than một tiếng, sau đó mới nói với Lý Ngọc Ẩn: “Đều là thân thích, Ngọc Ẩn cũng không cần kiêng dè, mấy ngày nay cũng tới nhà ta ở.” Lý Ngọc Ẩn xếp thứ mười hai, thứ hạng cũng không kém, Tống Văn Sóc cũng có mấy phần lo lắng cho hắn.
Lý Ngọc Ẩn khẽ gật đầu, hắn ở Kinh Thành mấy tháng nay vẫn luôn được Tống gia chiếu cố, đối với đề nghị của Tống Văn Sóc cũng rất coi trọng.
Bởi vì bên ngoài không ngừng có người tới bái phỏng, Tống Văn Sóc cũng chỉ dặn dò vài câu, liền thả ba người ra ngoài.
Trong chính viện của Phùng thị, Tống Sư Trúc xã giao xong người tới chúc mừng, liền thông qua cửa nhỏ giữa hai nhà tới. Phong gia ở Kinh Thành nội tình không sâu, người tiếp đãi tự nhiên không nhiều như Tống gia.
Nhớ tới buổi sáng hôm nay trong nhà náo nhiệt, Tống Sư Trúc vẫn là vui mừng nhướng mày. Lúc này nhìn thấy trên bàn Phùng thị cũng chất đầy thiếp mời, nàng nói: “Đây chính là giày vò ngọt ngào.”
Vừa rồi ở nhà nàng cũng bị ngọt ngào này giày vò một phen, còn đột nhiên lĩnh ngộ cái gì gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên.
Nghe điệt nữ nói xong, Phùng thị buồn cười nói: “Ngươi miêu tả cái gì vậy?” Tống Nhị Lang tuy là cống sĩ, nhưng trong nhà còn có chức quan Tống Văn Sóc ở phía trước, Phùng thị mặc dù cao hứng vì nhi tử quang vinh gia tộc, nhưng còn không sinh ra được cảm khái bực này.
Tống Sư Trúc biết nhị thẩm nghĩ sai rồi, nàng sửa lại: “Đương nhiên là nói đến nhà chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của điệt nữ, Phùng thị lắc đầu, so sánh mình thành gà chó, cũng chỉ có Tống Sư Trúc mới làm ra được.
Tống Sư Trúc lại cảm thấy Phùng thị không hiểu tâm tình của nàng, hàng xóm trong ngõ nhỏ đều là nhà nhà làm quan, bình thường nhà bọn họ ở giai cấp dưới cùng, dù là Tống Sư Trúc từ trước đến nay tâm lớn, hôm nay so sánh với ngày xưa, cũng có rất nhiều cảm thán.