Duyên phận kỳ thực vô cùng yếu ớt, một đoạn tình cảm từ xa lạ đến quen thuộc không dễ dàng, nhưng chỉ cần một chút sai lầm, từ quen thuộc quay về người lạ lại chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, viết điểm cảm ngộ ấy lên thư, để Loa Sư đi một chuyến đến tiền viện, từ sau khi bắt đầu được mở đầu vào đoạn thời gian trước, giữa nàng và Phong Hằng đã quen với hình thức chim nhạn truyền tin như vậy.
Sau đó nàng liền bắt đầu thu xếp chuyện gửi đồ về nhà, tính toán đâu ra đấy, bọn họ đến Kinh Thành cũng mới hai tháng, đặc sản gì đó cũng không có tích góp được bao nhiêu, nàng suy nghĩ một chút, liền hẹn Lý Tùy Ngọc cùng ra ngoài muốn đặt mua lễ vật.
Lý Tùy Ngọc đã sớm nhàn rỗi đến phát chán, Tống Sư Trúc sai người tới cửa, nàng liền một lời đáp ứng, để xe ngựa trong nhà thuận đường tới đón Tống Sư Trúc.
“Chúng ta đi đường Đông Đại, nơi đó có nhiều cửa hàng nhất, mấy cửa hàng mỗi tháng đều phải đến nhà chúng ta một chuyến, hẳn là có thể giảm giá cho Tống tỷ tỷ một chút, giữa trưa chúng ta đi Hoa Liên Trai dùng bữa, đó là tửu lâu mới mở ở kinh thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng từng khen ngợi.”
Lý Tùy Ngọc nói hai ba câu liền định ra hành trình hôm nay, Tống Sư Trúc nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của nàng, liền biết cô nương này hẳn đã sớm lên kế hoạch từ lâu.
Nghe Tống Sư Trúc trêu ghẹo, Lý Tùy Ngọc thật sâu cảm thấy nàng là hán tử no không biết hán tử đói khát: “Trong chuyện Ngô Vương có mấy nhân vật quan trọng trốn thoát, mấy ngày nay tằng tổ mẫu vẫn không cho ta ra ngoài, hôm nay vẫn là Tống tỷ tỷ mời, tằng tổ mẫu mới miễn cưỡng đồng ý thả ta ra.”
“Còn chưa bắt được người sao?” Tống Sư Trúc hỏi một câu. Nàng nhớ lúc trước Chương Thái Hậu đã nói, bởi vì phản vương còn có cá lọt lưới ở kinh thành, sợ gây phiền toái cho nàng, cho nên mới đem ban thưởng cho nàng kéo dài.
“Nghe nói là nhi tử nhỏ nhất của Ngô Vương trốn rồi..." Kỳ thật Lý Tùy Ngọc cũng không rõ ràng chuyện này lắm, nàng lắc đầu nói, “Khó được dịp đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đừng nói những chuyện này.”
Tống Sư Trúc cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao nàng chỉ là một thường dân nhỏ bé cũng không dính dáng đến những việc lớn trong triều chính này, vẫn là chuyên tâm đi dạo phố quan trọng hơn.
Phải nói danh hào Lý gia ở Kinh Thành vẫn rất vang dội, Tống Sư Trúc dính ánh sáng của Lý Tùy Ngọc, ở mấy cửa hàng vải, đồ chơi, đều mua không ít thứ.
Thấy nàng ra tay hào phóng, Lý Tùy Ngọc cũng ngứa tay mà tham gia náo nhiệt, cô nương này đoán chừng lúc trước đều là thương gia đem sách hàng hóa mang về nhà chào hàng, cho tới bây giờ không có cảm nhận được niềm vui quét đường, vừa thả tay liền không thu lại được.
Lý Tùy Ngọc còn nhìn trúng một cái vòng cổ vàng ở một cửa hàng vàng, nói muốn tặng cho Hỷ nhi. Tống Sư Trúc có qua có lại, cũng chọn một bộ bàn ghế nhỏ bằng đồng từ trong đồ chơi mua được đưa cho Lý tiểu thiếu gia.
Bộ bàn ghế nhỏ này vừa rồi nàng nhìn trúng ngay, sau này khuê nữ có thể dùng chơi đùa trong nhà. Sau khi tặng, nàng còn có chút hối hận, nghĩ lát nữa nhất định phải mua thêm một bộ.
Đến trưa, hai người đến Hoa Liên Trai dùng bữa, Lý Tùy Ngọc mới cười nói: “Làm khó cho ngươi còn nhớ tới Ngọc nhi.”
Tống Sư Trúc cười, mặc dù nàng không thích Hàn thị, nhưng trên thuyền Lý Ngọc, tiểu Đậu Đinh kia cũng giải được không tâm tình của nàng. Nàng liền luận sự, nói: “Ngọc nhi vẫn rất đáng yêu, huống hồ một bộ đồ chơi cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Nghe Tống Sư Trúc nói như vậy, Lý Tùy Ngọc đột nhiên thè lưỡi: “Mặc dù không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, tiền tiêu vặt hàng tháng mà ta tích góp được mấy năm nay đều tiêu hết, về nhà Tằng tổ mẫu nhất định sẽ nói ta.”
“Nhân sinh phấn đấu không thôi, nhưng tận hưởng lạc thú trước mắt cũng rất tốt.”
Lý Tùy Ngọc lắc đầu nói: “Đâu có dễ dàng như vậy.” Trong lòng nàng ngược lại rất hâm mộ Tống Sư Trúc, nói hôm nay, Tống Sư Trúc chỉ một ý nghĩ đã có thể hành động, nhưng nàng lại còn phải báo cáo với trong nhà, thậm chí mua thêm vài thứ, cũng còn phải sợ người ta nói nàng xa xỉ vô độ, so sánh đủ loại, Lý Tùy Ngọc thật sự là không ngăn được hâm mộ Tống Sư Trúc.
Tống Sư Trúc bị ánh mắt nóng rực như mặt trời nhỏ của nàng làm cho tê cả da đầu, cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào. Đầu thai lập gia đình, đều phải xem vận khí. Lý Tùy Ngọc có thể trở thành tằng tôn nữ của Lý gia, vận khí kỳ thật không biết tốt hơn nàng bao nhiêu lần.
May mắn cô nương này không phải loại người thương xuân buồn thu, mình mất mát một lúc là tốt rồi.
Buổi chiều cũng là một trận mua sắm lớn, ngoại trừ vàng bạc ngọc khí ra, Tống Sư Trúc thấy cái gì cũng muốn mua, hôm nay có thể nói là một hồi thu hoạch lớn, sau khi về nhà thiếu chút nữa làm cho nàng mệt muốn chết.
Lúc đó trong chính viện đã treo đèn lồng, Phong Hằng đang ở trước án thư nhìn bức họa khuê nữ nàng lưu lại. Trong nhà chính đã chất đầy đồ vật hai lần trước ma ma đưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Sư Trúc vừa vào cửa, ánh mắt liền nhìn thấy núi nhỏ đồ vật chất đống trên giường, ngược lại không nghĩ tới hôm nay nàng lại mua nhiều đồ như vậy.
DTV
Nhưng nàng ngay cả dỡ bao cũng không kịp, liền ôm lấy Phong Hằng từ phía sau lưng. Lúc ở bên ngoài không cảm thấy, nhưng vừa thấy hắn, trong lòng nàng đột nhiên tràn đầy tưởng niệm.
Phong Hằng buông bức họa xuống, vỗ vỗ tay nàng: “Mệt rồi phải không?”
Tống Sư Trúc gật đầu, Phong Hằng liền kéo nàng ngồi lên giường, đưa một ly trà lên trên bàn. Tống Sư Trúc uống nước xong liền nhớ tới việc thay quần áo, Phong Hằng đột nhiên hỏi: “Hôm nay sao đột nhiên đưa tới lá thư kia?”
Lá thư gì?
Đầu óc Tống Sư Trúc có chút trống rỗng, một lát sau mới nhớ tới, có chút xấu hổ: “Ta đột nhiên vờ ngớ ngẩn, ngươi đừng quản nữa.”
Phong Hằng thấy nàng như vậy, ngược lại cảm thấy thú vị, lại truy hỏi một câu, Tống Sư Trúc viết cái gì "Duyên phận giòn như sương sớm, sinh mộ tử" ở trên thư, sau khi hắn xem xong liền muốn trở về hỏi một chút, không nghĩ tới Tống Sư Trúc lại đi ra ngoài.
Tống Sư Trúc dựa vào trong n.g.ự.c hắn, hơi xấu hổ nói với hắn một lần lịch trình tâm lý hôm nay của mình. Thật ra bây giờ nhớ lại, không phải chỉ là sống qua ngày thôi sao.
Oanh oanh liệt liệt là cả một đời, bình bình đạm đạm cũng là cả một đời. Trên đời này bao nhiêu phu phụ đều là mai mối gả đi, cả đời cũng là như thế.
Phong Hằng yên tĩnh lắng nghe, cũng hiểu được nàng bị ảnh hưởng bởi phu phụ Nhị thúc bên cạnh, hắn đem tay nàng nắm ở trong tay, sau đó mới nói: “Chuyện của trưởng bối, chúng ta không tiện quản nhiều. Có thể kết tóc làm phu phụ, sinh tử lưỡng bất ly. Dù là duyên cạn, chỉ cần một ngày không có tách ra, cũng luôn có thời điểm hàn gắn. Thời gian là thuốc tốt nhất, dù sao cũng phải cho người suy nghĩ nhiều một chút.”
Hai người ngón tay quấn quýt nhau, Tống Sư Trúc thưởng thức một chút mấy câu hắn nói, trong lòng ngược lại không nghĩ tới phu quân nhà nàng lại là người ủng hộ lâu ngày sinh tình, kỳ thật nàng cũng chỉ là sinh chút ít cảm thán, không đến mức muốn xen vào việc của người khác, nếu không hôm nay liền không có tâm tư ra cửa. Hiện tại nàng đang tràn đầy suy nghĩ về chuyện Phong Hằng thi hội vào tháng sau.
Mùng ba tháng chín, thời gian cũng sắp đến rồi.
Tống Sư Trúc vẫn rất coi trọng thi Hội của Phong Hằng, sau bữa cơm chiều, Phong Hằng đứng bên bàn học, cổ tay đeo lên vật luyện chữ, Tống Sư Trúc không khỏi hỏi thêm vài câu về tình huống chuẩn bị thi cử của hắn.
Hai tháng này, tổ chuẩn bị thi Hội còn có thêm một Lý Ngọc Ẩn vào, Tống Sư Trúc thật sự có chút lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.
Phong Hằng vừa vặn chép xong một bài thơ, cười: “Đều không phải là tiểu hài nhi, ngươi còn sợ chúng ta đánh nhau?”
“Ta đây không phải là lo lắng đại biểu ca lại phạm tội, bị nhị đường huynh chế giễu sao?”
Phong Hằng lắc đầu cười: “Ngươi cứ yên tâm đi, đường huynh của ngươi rất tinh ranh đấy.”
Cả ngày ở chung, tính tình Tống Nhị Lang khéo léo, đã sớm nhìn ra vấn đề. Gọi hắn nói, Lý Ngọc Ẩn bây giờ cũng hẳn là dần dần buông xuống, chẳng qua là hai người một đường đấu võ mồm, quen ở chung như thế, trong lúc nhất thời đều là sửa không được.
Lý Ngọc Ẩn như thế, Phong Hằng cũng như thế. Chỉ cần vừa nghĩ tới nam nhân trước mắt từng có ý nghĩ khác đối với thê tử của mình, trong lòng hắn liền không thoải mái. Nhưng mà bỏ qua điểm này, nếu Lý Ngọc Ẩn thật sự là loại người qua cầu rút ván trở mặt vô tình, cho dù hai nhà là thân thích, Phong Hằng cũng không thể đồng ý cùng hắn lên kinh.
Nghe phu quân nhà mình hiểu rõ trong lòng, Tống Sư Trúc mới yên tâm, lại cầm lấy tư liệu đoán đề Lý đại nho đưa cho xem.
Ân khoa cải cách bao quát thi hương, thi hội cùng thi đình, hiện tại bên ngoài đều có người suy đoán, lúc thi đình Hoàng Thượng có thể dựa vào tâm tình, ra một cái đề mục toán học hay không. Vì vậy, phân đội sĩ tử đều là chủ công toán học. Điều này cần Phong Hằng gánh vác đại lương.
Tống Sư Trúc cũng không cảm thấy phu quân nhà mình bị người ta chiếm tiện nghi, không nói đến chuyện Lý Ngọc Ẩn và Tống Nhị Lang đều là thân thích nhà mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chỉ nói riêng về tư trưởng dạy học bây giờ, Phong Hằng cũng luôn nắm giữ các loại tri thức sâu sắc hơn so với hai người còn lại một chút.
Không biết có phải là nhìn rất cẩn thận hay không, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy trong đó có mấy đề mục vô cùng kỳ quặc.
Phong Hằng buông bút lông xuống, liền nghe được thê tử đột nhiên nảy sinh ý nghĩ: “Đây có phải là nguyên đề thi Hội hay không?”